ANH TRAI EM GÁI - Trang 77

Ăn cơm xong, mẹ kê cái ghế dài cạnh giường tôi rồi ngồi xuống. Tôi biết
mẹ lại sắp nói. Quả nhiên trong lúc pha sữa cho tôi, mẹ lại bắt đầu bài ca.
Tất cả những gì cần nói mẹ đã nói hết, có điều mẹ nói đi nói lại đến ba bốn
lần, nói đến lúc không thể nghĩ ra cái gì để nói, lại nhắc chuyện ngày xưa
của mấy anh em chúng tôi, từ khi tôi ra đời cho đến lúc Mai Mai, An An
lớn lên. Mẹ nói một mạch đến mười một giờ.
A Thụ đã trở về trường. Mẹ cũng giục Mai Mai về nhà. Mẹ nhất định đòi ở
lại bệnh viện chăm sóc tôi. Mẹ bảo: “Dương Dương đang ốm, cần có người
ở bên”. Bất chấp sự phản đối của tôi, mẹ kiên quyết ở lại.
Bệnh viện về đêm rất yên tĩnh, giọng mẹ lên bổng xuống trầm, ngọn đèn
đầu giường hắt ánh sáng màu vàng nhạt lên mặt mẹ, nhìn thật thân thiết.
Nghe mẹ nói về sự bướng bỉnh của mình thời nhỏ, chốc chốc tôi lại cười,
có lúc chảy cả nước mắt. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ chăm chú nghe
từng lời mẹ nói như vậy. Mẹ nói, dù lẩm cẩm nhưng chan chứa yêu thương.
Bây giờ xa nhà, tìm được một người phàn nàn, ca cẩm về mình thực không
dễ. Phàn nàn chứng tỏ quan tâm nhiều. Mẹ không nói: “Mẹ yêu con”. Tôi
cũng không nói: “Con nhớ mẹ”. Trong lúc này nói yêu là thừa, là khách
sáo. Yêu, không lời; kính, để trong lòng.
Mặt mẹ không tốt, bình thường mẹ không đeo kính, chỉ lúc khâu vá mới
đeo cái kính kiểu cũ.
Bây giờ mẹ lại đeo cái kính cũ ấy pha sữa cho tôi dưới ánh đèn, miệng vẫn
nói liên hồi: “Thấy bảo là bú sữa mẹ thì thông minh, con từ nhỏ chỉ dùng
sữa bò mà cũng đỗ đại học!”. Nói đến đây mẹ có vẻ đắc ý lắm; có lẽ bà cho
rằng con mình đỗ đại học rồi thì rất có tương lai. Tôi nhìn vẻ thoả mãn của
mẹ, hối hận đã không cố gắng hơn để mẹ được tự hào về tôi. “Có biết vì
sao sau này con không uống sữa bò nữa không? Lúc con ba tuổi, chẳng biết
nghe ai bỗng một hôm quẳng bình sữa đi, nói như người lớn: “Mẹ, từ nay
con không uống sữa bò nữa”. Quả nhiên sau đó con không uống, dỗ thế nào
cũng không được, không biết tại sao hồi nhỏ con lại ương như thế chứ!”.
Mẹ vừa nói vừa lấy thìa quấy sữa, làn hơi bốc lên thoảng qua mặt mẹ, tôi
thấy mắt mẹ đục hơn. Tôi còn nhớ trước đây mắt mẹ rất sáng, bất kể tôi
làm gì mẹ cũng biết. Lúc nhỏ tôi rất sợ đôi mắt to, nghiêm khắc của mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.