ANH TRAI EM GÁI - Trang 79

Tôi chưa có thật, việc gì phải giấu, mẹ ngẫm nghĩ một lát, rồi nhìn tôi mỉm
cười, có lẽ bà đã tin.
Nếu mẹ biết tôi có bạn gái, chắc chắn sẽ lại giáo huấn, nào là bây giờ hãy
còn sớm, phải tập trung học hành, sau này công thành danh toại tìm đâu
chẳng được vợ, vân vân và vân vân. Nhưng thấy tôi chưa có bạn gái mẹ
cũng không vui: “Sao con gái Trùng Khánh làm cao thế, con tôi có gì
không tốt? Sao lại coi thường người ta thế! Dương Dương, đừng sốt ruột,
con đâu có kém ai!”.
Tôi cười sự đáng yêu của mẹ, tôi bảo không phải họ làm cao mà là con trai
mẹ làm cao. Im lặng một lát, tôi nói tiếp: “Bây giờ chưa có nhưng sau chưa
biết thế nào.”. Trong lòng tôi vang lên cái tên Hồ Khả - cô gái tràn ngập
ánh mặt trời nhưng vẫn toát ra hơi lạnh.

Mẹ đã quên chuyện đó, lại bắt đầu bài ca của bà, nghĩ gì nói nấy.

Đêm đó tôi ngủ thiếp trong tiếng phàn nàn của mẹ, thật lạ là tôi ngủ rất say.
Mẹ tốt quá, tuy nói hơi nhiều. Những lời phàn nàn của mẹ làm tiêu tan nỗi
nhớ nhà bấy lâu của tôi.

Tôi nghĩ mình đã là chàng thanh niên hai mươi hai tuổi, có sự nghiệp và
suy nghĩ riêng. Nhưng trước mặt mẹ, tôi vẫn chỉ là đứa trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.