ÁNH TRĂNG - Trang 38

Bị Tsukimori đùa giỡn trong lòng bàn tay, tôi bất giác nhẹ lòng.
Và cảm thấy ý nghĩ nghi ngờ cô ta là “kẻ giết cha” quả là ngu ngốc và

đáng xấu hổ.

Tsukimori đúng là rất mạnh dạn và cương quyết; nhưng tôi cũng hiểu

rằng cô ta không hề ngốc. Dù cho có thấy chướng mắt với bố mình, vẫn
còn rất nhiều cách để cô ta tống khứ ông ấy đi mà không phải “giết người”.

Ngay từ đầu, liệu có ai từng giết người mà lại bình thản như vậy? Dù rất

đặc trưng, tôi lại không nhận ra trong cô ta có áy náy hay điều u uẩn gì.

Đột nhiên – có gì đó chạm vào tóc tôi. Theo phản xạ, tôi nhảy bật ra sau.

“– Xin lỗi.”
Nhìn lại, Tsukimori đã đứng dậy từ lúc nào và ban nãy vừa dùng những

ngón tay trắng trẻo chạm vào người tôi.

“Mái tóc cậu đẹp lắm, tự dưng mình muốn chạm vào.” Một nụ cười hút

hồn và tươi sáng như ánh trăng hướng đến phía tôi.

— Và toàn thân tôi nổi gai ốc.
Cô gái trước mặt hình như không thuộc về thế giới này.
“Xin cậu hãy nghĩ kỹ lại,” nói rồi Tsukimori đi về phía cửa. Cũng vào

lúc ấy, mái tóc dài khẽ lướt qua má tôi, để lại một mùi thơm nồng nàn của
hoa hồng.

Dù tôi đã tìm cách tìm hiểu Tsukimori, giờ tôi lại càng hiểu ít hơn về cô

ta.

Và tôi nhớ lại lúc Kamogawa so sánh cô nàng với rượu vang.
Quả thực.

Tôi đã bị hương thơm của Tsukimori làm mê hoặc.
[Trong quán café]
Bỗng nhiên Tsukimori đến chỗ tôi, cười tươi tắn như thể ánh dương soi

qua kẽ lá rồi nói bằng một giọng nhẹ-nhàng-âu-yếm như gió thoảng:

“Chúng ta đi chưa, Nonomiya-kun?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.