tay túm chặt cánh tay anh cả, hễ không nhìn thấy anh đâu là lại kêu gào
điên cuồng. Chị không biết chứ, âm thanh ấy thật là kinh khủng. Anh cả
phải ở cạnh chị ấy, chẳng dám nhúc nhích gì. Bác sĩ bảo phải chuyển chị ấy
sang khoa Thần kinh nhưng bố không chịu. Bố nói sẽ mời bác sĩ tới nhà.”
Hướng Viễn không ngờ đến lết quả này nên sững sờ mất một lúc. Diệp
Linh đã thành ra thế này mà vẫn nhớ đến Quan m của cô ấy và Diệp Khiên
Trạch. Mặt Quan m có ý nghĩa gì với cô ấy. Hướng Viễn không đoán được
nhưng địa vị của Khiên Trạch trong tim cô ấy thì không cần nhìn cũng biết.
Bây giờ Diệp Linh đã ra nông nỗi này, nên xét từ một góc độ nà đó, có lẽ
cô ấy cũng đã toại nguyện. Cuối cùng cô ấy đã có thể biểu đạt tính chiếm
hữu của mình một cách thẳng thắn không e ngại.
Diệp Quân thấy Hướng Viễn lặng thinh thì cũng im lặng một lúc rồi mới
thốt ra một câu: “Chị Hướng Viễn, chị thích anh em đúng không?”
Hướng Viễn nhìn cậu với vẻ kinh ngạc. Phải, cậu bé Diệp Quân cũng
trưởng thành rồi, cậu đã có thể hiểu rõ một số chuyện nhưng việc mình yêu
Diệp Khiên Trạch, ai lại không biết?
“Em muốn nói gì?”, cô nhướn cao mày hỏi.
Diệp Quân từng nghĩ cô sẽ phủ nhận hoặc thừa nhận, nhưng lại không
ngờ bị cô hỏi ngược thế này nên mặc cậu đột ngột đỏ bừng lên, lắp ba lắp
bắp: “Em… anh trai em… không phải… ý em là… nếu là em, em có liều
mạng cũng… cũng sẽ bảo vệ chị. Chị Hướng Viễn, chị… chị có tin không?
Em nói thật đó… thật mà!”
Cậu cuống đến nỗi vò nhàu tấm ga trải giường bệnh của Hướng Viễn
mà không hay biết.
Hướng Viễn chỉ nói hai chữ: “Chị tin.”