ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 147

như một lời ước hẹn nhưng anh chỉ nghĩ đó là một lời cảm thán nhất thời
giữa bạn bè với nhau.

Trong bao năm qua, sự chờ đợi được gặp lại Khiên Trạch và có được sự

tin tưởng cảu anh là ánh sáng duy nhất trong lòng Hướng Viễn mỗi khi cô
thấy vô vọng, là sắc xanh còn sót lại trên cánh đồng hoang trong trái tim cô,
nhưng giờ đây, cô chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Cô không thể khóc, cô chỉ
cảm thấy trống trải. Sở dĩ cô luôn nhớ về kỷ niệm cũ cũng để chứng tỏ ký
ức của mình không là hư ảo, cũng chỉ mong có một ngày có thể sắp xếp lại
gọn gàng. Nhưng nếu hồi ức và quá khứ chỉ là của một mình cô, vậy thì cứ
cố níu giữ chẳng phải là rất đau khổ hay sao?

“Chị Hướng Viễn, có phải chị thấy rất buồn không?”, Diệp Quân khẽ

hỏi.

Hướng Viễn lắc đầu, cô phải buồn ư? Cô chỉ đột nghiên tỉnh ngộ ra

rằng, thứ mình mất đi là thứ mà trước nay mình chưa từng có được.

“Sau này em sẽ làm cảnh sát”, Diệp Quân đột ngột nói.

“Tại sao?”

“Làm cảnh sát thì có thể bảo vệ chị, không để chị bị kẻ khác làm tổn

thương.”

Hướng Viễn không ngờ rằng mình còn có thể cười được. Diệp Quân vẫn

chưa hiểu, có hai loại người dễ làm tổn thương người khác nhất: một là
chính mình, hai là người hiền lành lương thiện.

“Hôm nay, nhà em đã có một người muốn làm nhà giáo nhân dân quang

vinh, em lại nói muốn cảnh sát, không làm bố em tức chết mới lạ.”

“Không đâu! Bố sẽ không đánh em, bố sẽ chiều theo ý của em thôi. Em

không phải anh cả, bố chẳng kỳ vọng gì ở em cả. chị Hướng Viễn, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.