ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 151

“Diệp Linh là em gái của tôi!”, anh sững sờ nhìn Hướng Viễn.

“Cậu hiểu rõ hơn tôi mà. Hai người không phải anh em gì cả, đừng tự

lừa mình lừa người được không? Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô
ấy cũng sẽ dìm chết cậu!”, Hướng Viễn cao giọng. Nhưng nhìn Diệp Khiên
Trạch lo lắng liếc Diệp Linh đang nằm trên giường, cô biết rằng sự chú ý
của anh không nằm ở cô mà anh lo lời cô nói sẽ đáng thức Diệp Linh dậy.

Phát hiện này bỗng thấy Hướng Viễn tâm nguội ý lạnh, cảm thấy sự xúc

động vừa nãy của mình đúng là vô vị. Cô nghĩ, mình hay làm những
chuyện vô vị, giống như khi Diệp Linh tìm đến cái chết ở bờ đầm, cô lại đi
cứu cô ấy làm gì chứ? Đối với những người yếu đuối mà nói, bạn càng kéo
người ấy lên chưa chắc đã giúp người ta.

Cô lùi lại một bước rồi nói: “Thôi đi, xem như tôi chưa nói gì. Diệp

Khiên Trạch, hãy cẩn thận!”

Cô mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Diệp Bỉnh Lâm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt

không chút biểu cảm. Không biết ông đã đến từ lúc nào.

“Chú Diệp!”

Lúc này Diệp Bỉnh Lâm như mới định thần lại, gương mặt toát ra vẻ cấp

bách: “Hướng Viễn, chú đang tìm cháu đây [Typist: Sofia32 TVE]. Chú hai
Lý vừa gọi điện cho chú. Chú ấy không tìm được cháu ở trường nên gọi
cho chú, nói là Hướng Dao ở trường… có chút chuyện, bảo cháu cố gắng
về một chuyến. Chú đã nói là cháu bị thương rất nặng không thể về ngay
được nhưng tốt nhất là cháu gọi điện cho chú hai Lý, hỏi xem rốt cuộc là có
chuyện gì đi.”

Hướng Viễn gọi điện cho chú hai Lý. Mọi chuyện cũng không đến nỗi

trầm trọng như chú Diệp nói, chuyện gì cũng phải đợi vết thương lành hẳn
rồi bàn sau. Ngày thứ chín sau khi bị thương, Hướng Viễn đã có thể cử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.