ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 169

năm mươi, nhưng vẻ mặt, dáng vóc được chăm sóc rất tốt, thậm chỉ nhìn
còn trẻ hơn cả chục tuổi so với Diệp Bỉnh Lâm vốn tuổi tác tương đương.
Gương mặt ông chín chắn, ánh mắt điềm tĩnh, chắc chắn thời trẻ đã mê
hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ, dù là một thương nhân thành công
nhưng trên gương mặt hoàn toàn không có vẻ khắc nghiệt và mệt mỏi vì
bôn ba, nét thư sinh đó khiến ông giống một trí thức hơn. Đương nhiên,
Hướng Viễn cho rằng sự “ hay ho” đa phần là chỉ mắt người nhìn chuẩn
xác, nhanh nhạy nắm băt thời cơ chính sách, hiếm khi thất bại trong việc
đầu tư… của Chương Tấn Manh đều đã được đồn đại từ lâu.

Khi ấy, Chương Việt đã vỗ vỗ vào đùi Hướng Viễn nói: “Mắt nhìn

người tốt lắm, người cậu chỉ cho đến bây giờ vẫn là một ông già phong lưu
phóng khoáng nhưng không tính ông ấy, ý tớ hỏi là những anh chàng ở đây
cơ.”

Hướng Viễn không thấy hứng thú gì với vấn đề này cho lắm nhưng cứ

ngồi mãi thế này cũng chán nên cô nhìn quanh phòng thêm lần nữa rồi chỉ
vào người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí người phỏng vấn chính thức
phía bên kia cửa kính phòng họp. Dù ở một khoảng cách xa như thế, song
dùng câu “ đàn ông khiêm tốn, nóng bỏng như ngọc” để hình dung anh ta
cũng không quá đáng.

“ Ai?”, Chương Việt tò mò nhướn mày.

“ Cái sắc đẹp kia kìa.”

Chương Việt phì cười. Lúc này, cô nói với Hướng Viễn rằng ở đây

giống như lễ truy điệu vậy nên những người đang chờ đợi được phỏng vấn
này tất nhiên sẽ giống như nhân vật chính duy nhất trong lễ truy điệu - xác
chết.

Không biết do lĩnh cảm hay gì mà “ sắc đẹp” kia như ý thức được bên

ngoài có người đang quan tâm một cách bất bình thường đến mình, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.