ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 191

chí của cô khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ mỗi khi phải thánh toán tiền của
Hướng Viễn.

Hướng Viễn trước đó cứ thoái thác bảo hôm khác sẽ đãi. Đó không chỉ

là kế hoãn binh mà quan trọng hơn, hôm đó là ngày sinh nhật năm mươi
tám tuổi của Diệp Bỉnh Lâm. Do cũng không phải là đại thọ nên Diệp Bỉnh
Lâm không định đã tiệc tưng bừng nhưng ông cũng mời bạn bè thân thuộc
đến nhà họp mặt. Ông bảo Diệp Quân gọi điện cho Hướng Viễn, nhất định
bắt cô phải đến dùng cơm. Hướng Viễn hai bên đều khó xử, cuối cùng đành
nói rõ tình hình với Diệp Bỉnh Lâm, cô gắng hết sức kết thúc bữa tiệc bên
Chương Việt rồi đến thẳng Diệp gia.

Tháng Mười ở thành phố phương Nam, trời sập tối rất nhanh, Hướng

Viễn bị Chương Việt ép uống hai cốc, lúc cô mặt đỏ tía tai cáo từ các đồng
nghiệp rồi ra khỏi “Tả Ngạn” thì thành phố đã lên đèn lấp lánh. Cô ngồi
taxi, thấy điện thoại có năm cuộc gọi nhỡ mà trước đó do ầm ĩ quá nên
không nghe thấy. Số gọi đến có hai cuộc là từ nhà họ Diệp, hai cuộc là di
động của Diệp Quân, còn có một cuộc gọi của Diệp Khiên Trạch. Diệp
Quân thúc giục cô là chuyện bình thường, song Khiên Trạch và cô thì khá
lâu rồi không liên lạc. Hướng Viễn không gọi lại, chỉ nói với tài xế: “Cảm
phiền nhanh một chút”. Sau đó quay cửa kính xe xuống, gió đêm mát lạnh
thổi qua gương mặt nóng rực của cô, cảm giác lạnh lẽo.

“Tả Ngạn” không xa Diệp gia lắm, lúc nhẫn chuông cửa, Hướng Viễn

thầm nghĩ có lẽ vẫn kịp chúc thọ chú Diệp tại bàn ăn. Cửa mở ra rất nhanh,
người đứng ở cửa không phải là dì Dương mà là Diệp Quân sắc mặt có
phần lo sợ.

Diệp Quân nhìn thấy Hướng Viễn, đôi mắt sáng lên vui mừng rồi vội vã

kéo cô sang một bên. Hướng Viễn nghi ngại, chưa kịp hỏi có phải đã vảy ra
chuyện gì không thì trong nhà đã vang đến tiếng bát đũa rơi vỡ và giọng
trách mắng giận dữ của Diệp Bỉnh Lâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.