sản sinh ra những người xuất sắc kiểu gì đây.”
“Anh!” Diệp Bỉnh Văn liếc Hướng Viễn một cái, nhướn mày nói: “Cho
dù có việc gì cũng không cần thiết phải nói trước mặt người ngoài cuộc”.
Hướng Viễn lặng thinh như không nghe thấy ông ta nói gì, đưa tay đón
lấy cốc nước Khiên Trạch đưa đến. Nước rất nóng nhưng khi chạm vào tay
lại thấy lạnh lẽo.
Diệp Bỉnh Lâm cười nhạt: “Thế mà chú cũng nói ra được à? Cô bé là
người ngoài nhưng việc chú làm có giống hành động của người trong nhà
không? Một trăm bốn mươi ba vạn, chú nói một câu mất là mất à? Nếu chú
không phải họ Diệp thì có to gan thế này không?”
Diệp Bỉnh Văn tì tay vào cạnh bàn: “Anh cả, anh đã làm kinh doanh bao
năm thì cũng phải biết làm ăn có lời ắt có lỗ. Đúng thế, em đã dùng số tiền
chín mươi ba vạn để kinh doanh dầu khí với đối phương nhưng không ngờ
tên đó lại ỷ thế có bố đang làm quan để thoái thác, chớp mắt đã chạy biến
ra nước ngoài mất tích. Nhưng em làm việc này cũng vì nghĩ cho công ty,
nếu làm ăn thành công, công ty chẳng cũng được lợi hay sao?”
Diệp Bỉnh Lâm tức đến phát run: “Được, chú cứ bảo một lòng một dạ
muốn cong ty phát triển, thế chú thì cầm năm mươi vạn đi đánh bạc, thua
sạch sẽ chẳng còn gì cũng là vì công ty à? Chú còn mặt mũi nào giải thích
với tôi nữa hả?”
“Em cũng biết không nên đánh bạc nhưng anh cũng phải xem người
đánh bạc với em là ai chứ? Đó đều là những nhân vật quan trọng trong việc
đầu tư phát triển của công ty mà bình thường cho dù chúng ta có lòng tặng
tiền thì người ta cũng chưa chắc chịu nhận. Anh cả, con đường này chính là
thế, không thua bạc số tiền đó thì không thể mở ra con đường mới được.”
“Chú còn dám gọi tôi là “anh cả”? Trong nhà này tôi là anh cả của chú
còn trong công ty tôi mới là người chịu trách nhiệm. Trước khi chú làm