ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 233

Hướng Viễn thở phào một hơi, vội vã sửa tóc chỉnh áo. Hôm nay, cô đặc

biệt mặc bộ đồng phục của Giang Nguyên, ưu điểm của nó ở chỗ nó rất
giống những bộ đồng phục làm việc của đa số ngành nghề với áo vest ngoài
màu lam thẫm, áo sơ mi trắng, đương nhiên nó cũng giống với cả công ty
tập đoàn kiến trúc Vân Nam chủ nhà tổ chức hội nghị lần này.

Trong tích tắc cửa mở ra, Hướng Viễn nở một nụ cười thương hiệu của

cô: “Tổng Giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, tôi là Hướng Viễn,
được phân công đưa hai vị xuống nhà hàng ở lầu một dùng cơm. Trưa nay
tổ phục vụ sắp xếp bữa ăn tự phục vụ, mời hai vị đi theo tôi”.

Âu Dương phu nhân là một người phụ nữ trung niên có vẻ hơi đẫy đà,

có đến ba ngấn cằm nhưng làn da được chăm sóc rất tốt nên có thể thấy
rằng thời còn trẻ chắc chắn bà cũng rất xinh đẹp. Những người mập mạp
thông thường đều có vẻ dễ chịu, chí ít thì Âu Dương phu nhân khi đứng
cạnh phu quân nghiêm khắc của mình cũng tạo cho người khác cảm giác
thoải mái hơn nhiều.

“Các cô đúng là càng lúc càng khách sáo. Chỉ là bữa trưa thôi mà, còn

đặc biệt phái người đến đưa đi, phiên cô quá”, Âu Dương phu nhân cười
nói.

“Bên phía Vân Kiến thường thích phô bày kiểu này.” Âu Dương Khải

Minh không tán thành lời vợ mình rồi nhìn Hướng Viễn, vẫn có nét lịch sự
và thờ ơ thường thấy của các vị lãnh đạo: “Cảm ơn, chúng ta đi thôi”.

Hướng Viễn mừng thầm trong bụng, vì cô có số phòng chính xác của

Âu Dương, lại còn thoải mái gọi điện đến đó còn Âu Dương thì quen với sự
đưa đón nên chấp nhận như lẽ đương nhiên rằng người đến đón chắc chắn
là nhân viên của tổ phục vụ, thậm chí còn không hề để ý đến thẻ nhân viên
của cô. Dù gì đối với họ thì tất cả những nhân viên cũng chỉ là những
gương mặt nhạt nhoà dưới bộ đồng phục, đổi lại là ai thì cũng như nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.