ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 232

Đầu tiên Hướng Viễn dùng di động gọi vào điện thoại phòng Âu

Dương, còn vì sao lại không chọn gọi số di động được điền trên bảng biểu
là do cô đoán rằng đa số các vị lãnh đạo sẽ không tự mình viết vào, số điện
thoại di động được công khai mà họ viết trên đây thường là số của thư ký,
trợ lý hoặc nhân viên tháp tùng, mà mục tiêu của cô là Âu Dương, còn về
những nhân viên đi theo ông ta, tránh được thì tránh.

Khi cô nhẩm đếm từ một đến bảy, điện thoại cuối cùng cũng được bên

kia nhận máy.

“Ai đấy?”, Âu Dương Khải Minh là người Sơn Đông, trong giọng nói

vẫn còn âm sắc địa phương không bỏ đi được, nghe rất dứt khoát và uy
nghiêm, đúng như Hướng Viễn đã tưởng tượng.

Cô hơi nắm chặt lấy điện thoại của mình nhưng giọng nói lại rất lễ phép

và nhanh gọn: “Xin chào Tổng giám đốc Âu Dương, tôi là Tiểu Hướng, đã
đến giờ dùng bữa trưa, tôi đang đứng ở cửa phòng đón hai vị”.

Đầu dây bên kia phút chốc tĩnh lặng, đương nhiên cô không nhớ rõ cái

cô “Tiểu Hướng” là thần thánh phương nào rồi. Thế nhưng đúng như
Hướng Viễn đã đoán, một vị lãnh đạo lớn như ông đã quen với việc hành
động nhanh chóng gọn gàng, hơn nữa tổ phục vụ rất đông, những nhân viên
phục vụ theo sau hay đi trước dẫn đường, chưa chắc ông đã để ý nhiều, thế
nên nếu xuất hiện một nhân viên quèn mà ông không hề có ấn tượng gì thì
cũng không xem là việc kỳ quặc cho lắm.

Hướng Viễn bắt bản thân cố gắng hít thở thật chậm, sợ rằng nhịp tim

quá gấp gáp và giọng nói quá cấp bách của mình sẽ tiết lộ thiên cơ mất.
Mấy giây thôi mà cô cảm thấy dài đằng đẵng, thậm chí đủ để người ta chết
đi sống lại tới mấy lần, bỗng tiếng nói của Âu Dương trong điện thoại cách
một lần cửa vọng đến: “Đợi một chút!”. Sau đó “cạch” một tiếng, ông cúp
điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.