ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 243

“Chủ tịch Diệp của chúng tôi luôn lo nghĩ cho mọi người, là người nhân

ái đúng nghĩa, tôi không thể so sánh với ông ấy. Nhưng chủ tịch Diệp rất nể
phục Tổng giám đốc Âu Dương, nếu không vì mấy năm nay sức khoẻ suy
yếu thì ông đã đến thăm Tổng giám đốc rồi. Giang Nguyên tuy không thể
so được với Trung Kiến nhưng cũng khá là lâu năm, sản phẩm hơn hai
mươi năm cũng đã qua khảo nghiệm.”

“Ăn đi, ăn đi” Âu Dương phu nhân gắp một miếng thịt gà, sau đó thở

dài bảo: “Thịt gà này không ngon bằng tự mình làm”.

Hướng Viễn bèn cười đáp: “Âu Dương phu nhân là người Lĩnh Nam ạ?

Tôi nghe nói gần đây có món ăn Quảng Đông khá ngon”, cô vừa nói vừa
nghĩ, xem quảng cáo trên tivi của đài địa phương suốt một đêm cũng không
phải vô ích.

“Vậy à?” Thiện cảm của Âu Dương phu nhân với Hướng Viễn không hề

che giấu. “Vậy có tiệm thẫm mỹ nào tốt một chút không? Ở đây tia tử ngoại
kinh khủng quá…”

“Có ạ, có ạ. Nếu phu nhân không chê thì buổi chiều tôi sẽ đưa bà đi”,

tuy cô cũng không biết tiệm thẩm mỹ nào tốt nhưng vẫn vội vã chặn đầu.

“Tốt quá” Âu Dương phu nhân hỉ hả, quay lại nói với chồng mình: “Em

không hứng thú với Lệ Giang lắm, hay là em đi dạo với cô bé này, anh cứ
làm việc của mình đi?”.

Âu dương nói: “Hướng Viễn cũng không phải người bản xứ mà. Nếu

em muốn đi dạo thì phiền Tổng giám đốc Mạc tìm cho một chiếc xe, để
nhân viên của ông ấy đưa em đi dạo quanh đây”.

“Không cần, không cần. Phụ nữ chúng tôi dạo chơi thôi, các anh đừng

bận tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.