ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 335

“Sao vậy? Sao chị không nói gì? Chị Hướng Viễn, chị có nghe không?”

“Xin lỗi, Diệp Quân”

Cuối cùng Hướng Viễn đã không được ngắm “ánh bình minh lan tỏa”

như lời Diệp Quân miêu tả. Thực tế sau khi cô và Diệp Khiên Trạch xuống
núi trở về thành phố, mây đen đã giăng kín, che lấp trăng sao, báo hiệu một
trận mưa to đã gần đến. Thế nhưng chờ đợi mấy ngày liền cũng không thấy
cơn mưa ấy đổ xuống, cả thành phố như trở nên trống vắng, chút hơi gió
cũng chẳng thấy đâu, nếu như không có những dòng người và xe cộ nối
tiếp nhau không dứt kia mà chỉ có những hàng cây và bầu trời, thì sẽ rất
giống một bức tranh sơn dầu ngưng đọng, màu sắc ảm đạm. Ở công viên
trung tâm, khắp nơi đều là những con chuồn chuồn bay mê mải khiến lòng
người thấy tâm phiền ý loạn. Không khí loãng và mùi đất nồng nồng, mỗi
người đều cố gắng hít thở một cách đầy miễn cưỡng, nhưng cảm giác nặng
nề ấy không thể xua tan được, nó giống như một nơi xa xăm không thấy
được kia, có một khuôn miệng cực lớn và vô hình, cũng đang sống lay lắt
như thế.

Hướng Viễn không thích thời tiết trước khi cơn mưa vùng núi ập đến

nhưng cô chỉ có thể chờ đợi, đợi khi mây đen tan biến hoặc một cơn bão sẽ
trút xuống.

Tin đầu tiên cô nghe được là Diệp Quân đã cãi nhau một trận to với bố

mình trên giường bệnh. Cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn
chưa từng yêu cầu điều gì ấy chưa bao giờ tỏ ra phẫn nộ như thế. Cậu đã đá
chiếc ghế đáng thương đến tan nát ngay trước mắt bố mình rồi tuyệt vọng
bỏ đi. Rất lâu sau đó, cũng không thấy cậu trở về nhà nữa.

Có một dạo, Hướng Viễn cam tâm tình nguyện để lửa giận của Diệp

Quan ập thẳng đến cô. Cậu có thể nhiếc móc cô không biết giữ lời, có thể
trút ra toàn bộ bất mãn bằng bất cứ lí do nhảm nhí nào nhưng không hề,
thậm chí cậu chưa từng oán trách gì trước mặt cô, một câu cũng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.