ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 336

Đêm hôm ấy, cô nói: “Xin lỗi, Diệp Quân”.

Giọng nói trẻ trung của cậu đang cố kìm nén sự bất an trong lòng: “Xin

lỗi gì cơ? Chị Hướng Viễn, chị đang nói gì thế?”

“Chị nghĩ ngày mai chị không thể đi ngắm mặt trời mọc với em được…

Diệp Quân, anh trai em cầu hôn với chị, chị đã nhận lời”.

Nếu đã không thể nghĩ ra được cách nào khéo léo và tế nhị hơn thì thà

cứ nói đơn giản và thẳng thắn vậy còn hơn.

Câu trả lời của Diệp Quân còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của cô,

sự trầm lặng của cậu đã kết thúc sau tiếng thở dài rất khẽ mà cô khó phát
giác ra: “Chị không có lỗi gì với em. Chị nghe thấy chưa? Gió to rồi, sáng
mai mặt trời sẽ không lên. Chị Hướng Viễn, không sao, không sao thật
mà…”

Hướng Viễn vội vã cúp máy. Cô mong sao sớm kết thúc sự thoải mái

quá gọn ghẽ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.