ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 334

giọng nói với vẻ van nài chưa bao giờ có: “Khiên Trạch, enh có thể ôm em
một lúc được không?”

Anh do dự một chút, sau đó ôm lấy cô thật chặt như thể ôm thấy sự tồn

tại chân thực nhất bên mình. Hướng Viễn áp mặt lên ngực anh. Một giây,
hai giây… cô chỉ cho mình mười giây, sau đó sẽ buông tay.

“Em không biết người em yêu rốt cuộc là cậu bé cùng ngắm trăng trong

ký ức hay là anh. Khiên Trạch, thực ra em yêu bản thân mình hơn.”

Cô đã vùng thoát ra khỏi vòng ta anh trước khi bắt đầu mềm yếu, xoay

lưng lại phía anh rồi bước đi thật nhanh về phía trước. Đừng quay đầu,
đừng quay đầu! Một cú điện thoại, Diệp Quân sẽ đến tìm cô với tốc độ
nhanh nhất. Tất cả truyền thuyết và ngụ ngôn đã cảnh báo với cô rằng, quay
đầu lại sẽ biến thành cột đá, quay đầu lại sẽ bị sóng biển nhấn chìm, quay
đầu lại sẽ chìm vào bóng đêm vĩnh hằng…

Thế nhưng cô đã phạm lỗi lầm mà tất cả nhân vật chính đáng thương

trong truyện đều mắc phải. Sai lầm ở chỗ trước khi thoát thân còn quay đầu
lại, tham lam nhìn thêm một cái. Cô không nhìn rõ chuyện xưa chuyện nay,
không nhìn rõ đúng sai trắng đen, chỉ nhìn thấy anh – Diệp Khiên Trạch và
ánh trăng như ẩn hiện sau lưng anh.

Đêm hôm ấy, Hướng Viễn đã nhận được điện thoại của Diệp Quân trên

xe Diệp Khiên Trạch. Lúc đó đã khuya lắm rồi nhưng giọng cậu vẫn hào
hứng, có cả niềm vui không kiềm chế nổi: “Chị Hướng Viễn, bốn giờ
chúng ta sẽ xuất phát, nếu không sẽ không kịp ngắm mặt trời mọc đâu. Em
lái xe của bố, đứng đợi dưới lầu, trên xe đã chuẩn bị lương khô, nước, đèn
pin và lều bạt nữa. Nhắc trước cho chị biết nhé, chị và em sẽ cùng nhắm
mắt, sau đó lại mở mắt. A! Ánh bình minh lan tỏa…”.

Cô lặng lẽ nghe cậu thao thoa bất tuyệt đến khi Diệp Quân phát hiện ra

sự kì lạ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.