ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 339

diện. Nếu làm càn thì chưa chắc ông ta đã kiếm chác được chút gì từ
Hướng Viễn, huống hồ hiện nay Diệp Bỉnh Lâm – anh trai ông ta - lại yêu
quý và xem trọng Hướng Viễn như vậy. Cô gả vào Diệp gia, tiến vào
Quảng Lợi, chẳng phải đó là vật cản của ông ta sao? Trong tình huống hoàn
toàn thất bại, ngoài việc mắng chửi Đằng Vân vài câu, cũng chỉ tự nhận là
mình đã chuốc rắc rối vào người.

“Tôi vẫn phải nói lời chúc mừng nhỉ, bà chủ tương lai của Giang

Nguyên”, Đằng Vân nói.

Nói ra thì đây lại là lời chúc thành tâm thành ý đầu tiên mà Hướng Viễn

nghe được. Đằng Vân là niềm vui mừng lớn nhất của cô ở Giang Nguyên,
dù là nhân cách hay là năng lực.

Cô hiểu ý mỉm cười: “Đa tạ. Phê chuẩn cho việc xây dựng khu nghỉ mát

chắc cũng sắp xong rồi. Công việc của anh, chỉ cần cố gắng hết sức”.

Ngày cưới của Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn cuối cùng đã được

định vào nửa năm sau, cả Giang Nguyên đã bắt đầu xoay quanh ngày ấy.
Hướng Viễn là người làm việc có kế hoạch rõ ràng, mọi thứ đâu ra đó, đại
sự trong đời mình càng không thể là ngoại lệ, yêu cầu của cô cao, rất nhiều
chuyện phải cố gắng hết sức mà làm, chuyện công chuyện tư đều đè trên
vai, xoay vòng vòng như con quay. Dưới sự sắp xếp của cô, Diệp Khiên
Trạch – ông chồng sắp cưới – đã thở phào nhẹ nhõm, có thể dốc sức chăm
lo cho song thân đang nằm trong bệnh viện.

Lúc rảnh rỗi, Hướng Viễn cũng thường lui tới bệnh viện, thăm Diệp

Bỉnh Lâm hoặc bà Diệp. Đặc biệt là với bà Diệp, mọi người trong lòng đều
hiểu những ngày tháng có thể được ở bên bà đang dần ít từng ngày.

Điều kỳ lạ là, bà Diệp lại đón nhận tình hình bệnh tình đang chuyển

biến xấu của mình rất thản nhiên, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Trong trí nhớ của Hướng Viễn, bà là người phụ nữ dịu dàng có đôi mắt u

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.