ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 340

hoài, song lúc này đây, khi bà xanh xao nằm trên giường bệnh lại khiến
người ta cảm nhận được sự bình thản đến từ nội tâm của bà.

Có vài lần, Hướng Viễn nhìn thấy Diệp Quân ở bên giường bệnh của bà

Diệp, tuy cậu chẳng thể thân thiết với mẹ kế như mẹ ruột mình nhưng sự
quan tâm chăm sóc thuở nhỏ của bà đối với cậu thì không sao quên được.
Việc Diệp Quân thường làm là ngồi bên giường đọc báo cho bà nghe,
Hướng Viễn đến thì bê chiếc ghế lại ngồi gần cậu, nghe cậu đọc từ tin giải
trí đến tin kinh tế. Khi bà ngủ thiếp đi, trong đôi mắt cậu mới lộ ra vẻ bi
thương và xót xa, thần thái ấy khiến Hướng Viễn bỗng cảm nhận được cậu
ta đã trưởng thành hơn nhiều.

Trước mặt Hướng Viễn, Diệp Quân không nhắc đến chuyện cưới xin

của cô, thậm chí cũng không nhắc đến trận cãi vã giữa cậu và bố. Ngược lại
có lần Diệp Khiên Trạch nói với Hướng Viễn: “A Quân trong lòng thấy
không vui. Hướng Viễn, em nói xem anh có phải đã quá ích kỷ không?”.

Cô cúi đầu cười, nhẹ nhàng xiết chặt tay anh: “Ai lại không ích kỷ bao

giờ?”.

Hai người đã quen nhau hai mươi mấy năm nay, lại sắp thành vợ chồng,

cảm giác ấy kì diệu đến nỗi không thể diễn tả, giống như hai người vô cùng
thân thiết, đi trên con đường hoàn toàn xa lạ, vẫn là những người ấy, song
đường đi đã khác, bạn đành phải nhìn kỹ lại người cũ trong một phong
cảnh mới.

Diệp Khiên Trạch là người bạn tốt, đương nhiên cũng là người yêu dịu

dàng ân cần, không chê vào đâu được nhưng Hướng Viễn vẫn đang chờ anh
đến chuyện Diệp Linh. Anh giống như mọi người trong nhà họ Diệp, đều
trở nên mất trí tập thể, anh đã xem cô gái gầy yếu xanh xao, coi anh trai
như cả thế giới của mình chưa từng tồn tại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.