ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 346

“Không chừng điều cô chờ đợi lại chẳng phải đáp án cô mong muốn thì

sao?”

Diệp Linh cuối cùng đã đưa mắt nhìn sang Hướng Viễn.

“Anh ấy sắp kết hôn rồi, cô có biết không?”.

Diệp Linh vẻ mặt không cảm xúc nhìn Hướng Viễn hồi lâu rồi lại nhìn

khoảng cây lá tiêu điều ngoài cửa sổ: “Anh ấy muốn cưới chị chứ gì?”.

Không biết vì sao mà Hướng Viễn không hề ngạc nhiên với lời nói của

cô gái thần kinh mê muội này. Họ nói cô bệnh, thực ra trong thế giới của
riêng mình, cô ấy tỉnh táo hơn bất cứ ai khác.

“Cô có hận tôi không, Diệp Linh?”

Màn cửa sổ khẽ tung lên, bóng màn phủ lên mặt Diệp Linh, một chiếc

bóng đen mờ, Diệp Linh nói như đang mê sảng: “Anh ấy không thể cưới tôi
thì cưới ai cũng có liên quan gì? Không phải chị thì cũng là người khác.
Chị có khác gì với những người khác đâu?”.

Hướng Viễn có một chút thất thần nhưng cô vội vã cười một tiếng, nói:

“Không chừng chúng ta đều chẳng khác gì nhau, khác biệt chỉ ở chỗ là chí
ít tôi đã có được”.

Diệp Linh cười khanh khách, cả thân thể run lên trong tiếng cười: “Cô

được? Qua trăm năm nữa, không, nếu may mắn thì chỉ cần vài chục năm
hoặc ngắn hơn, chúng ta hãy nói ai có được”.

Diệp Linh cười như một món đồ chơi đã mất công tắc, không dừng lại

nổi. Hướng Viễn lặng lẽ đợi đến khi Diệp Linh thấm mệt, cười không nổi
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.