ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 403

lại phía sau. Con người quá hoài cổ chung quy cũng là thói quen xấu nhưng
nếu cô đã trân trọng ký ức của mình thì cũng nên trân trọng ký ức của anh.

Hướng Viễn đi qua bãi cỏ đã lâu không được cắt tỉa, mở cửa bước vào.

Quả nhiên bà đang ngồi xem phim truyền hình với vẻ thích thú, nhìn thấy
bóng Hướng Viễn mới miễn cưỡng đứng lên hỏi một câu: “Về rồi à? Đã ăn
gì chưa?”.

Sau khi Hướng Viễn được gả vào nhà họ Diệp, bà có vẻ khó xử với sự

thay đổi cách xưng hô với cô. Bà muốn gọi là “bà Diệp” nhưng trong bệnh
viện cũng có một bà Diệp rồi. Gọi là “thiếu phu nhân” ư? Có phải đóng
phim đâu, huống hồ bây giờ chẳng còn mấy ai gọi như thế, người ta nghe
thấy cũng rất kỳ cục. Một thời gian bà gọi cô là “bà Diệp nhỏ” nhưng
không được bao lâu đã bị Hướng Viễn ngăn lại. “Cái gì mà bà Diệp nhỏ,
sau này Diệp Quân kết hôn rồi, chẳng nhẽ dì phải gọi người kia là bà Diệp
nhỏ nhỏ sao? Từ trước đến giờ dì gọi tôi thế nào thì cứ gọi như thế, mọi
người đều thấy thoải mái hơn.”

Nhưng tiếng gọi “Hướng Viễn” của bà vẫn không dám thốt ra. Tuy bà

đã quen gọi thẳng tên với anh em Diệp Khiên Trạch, Diệp Linh và Diệp
Quân và Hướng Viễn hiếm khi sai bảo bà làm việc nhưng trong lòng bà vẫn
thấy e ngại cô nên đa phần là bỏ luôn phần xưng hô đi.

Ngay cả Diệp Khiên Trạch cũng đùa với cô: “Trong nhà này dì Dương

sợ em nhất. Có một lần anh thấy dì đang ăn bánh trong bếp, lúc em đi
ngang qua, dì sợ đến độ không nghĩ ngợi gì mà nhét luôn miếng bánh còn
lại vào túi áo. Anh bèn hỏi, Hướng Viễn có bảo là không được ăn bánh à?
Dì ấy bảo không có nhưng hễ thấy em là hoảng lên. Em nói xem nên nói
thế nào đây?”. Hướng Viễn bèn cười đáp lại: “Em xem dì ấy như Bồ Tát ấy,
sợ em để làm gì? Rồi sao nào, chẳng lẽ anh cũng sợ em?”. Anh thì thầm
vào tai cô: “Anh sợ em bỏ mặc anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.