ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 407

Cô quay người lấy điện thoại, mặt vẫn ửng đỏ. Cô nghe máy, giọng nói

vẫn mang nét cười: “Phó tổng Lý, có chuyện gì thế?”.

Diệp Khiên Trạch cũng ngồi dậy, chăm chú nhìn vợ nghe điện thoại.

Huớng Viễn không lên tiếng gì, một lúc sau nụ cười trên gương mặt tắt lịm,
sắc mặt trở nên nặng nề.

“Chú cố ngăn họ lại, đừng để ai gây sự thêm, cũng đừng để người ngoài

trà trộn vào, tôi sẽ đến ngay.”

Nói xong, cô nhảy ngay xuống giường, không nói năng gì đã bắt đầu

thay quần áo.

“Sao vậy?” Diệp Khiên Trạch cũng nhận ra vẻ lo lắng trên mặt cô.

Hướng Viễn vừa cài khuy áo vừa giải thích: “Phó tổng Lý nói, đám

công nhân trực đêm đánh nhau. Một bên là người bản địa của Giang
Nguyên, bên kia là người Hồ Nam, đánh nhau giữ dội lắm. Hơn trăm người
liều mạng với nhau trong xưởng, đã gục mấy người rồi, khuyên can không
được.”

“Sao lại thế được?” Diệp Khiên Trạch nhíu mày, vội vã đứng dậy thay

quần áo rồi nói: “Anh đi với em, Phó tổng Lý cũng không can được thì một
phụ nữ như em lỡ không may bị thương thì sao?”.

“Không, Khiên Trạch, anh mau đi tìm mấy người bạn làm ở toà án đi.

Phó tổng Lý nói ở đó có người cầm máy ảnh chụp rồi. Chuyện này mà
truyền ra ngoài thì gay lắm. Chúng ta chia ra hành động”.

Nói xong, cô tiện tay buộc tóc lại, khẽ ôm Diệp Khiên Trạch rồi vội vả

cầm điện thoại và chìa khoá chạy xuống dưới.

Lúc Hướng Viễn đến công ty, xe của Diệp Bỉnh Văn đã đỗ ở đó. Hướng

Viễn khẽ thở dài, lúc có chuyện cần giúp thì không trông chờ gì được ở ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.