ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 406

Diệp Khiên Trạch yêu trẻ con, Hướng Viễn luôn biết điều đó nhưng

Giang Nguyên đang ở giai đoạn phát triển quan trọng nhất, cô không có
thời gian cũng như công sức để mang thai chín tháng mười ngày rồi tạo ra
một sinh mệnh mới. Cũng may Diệp Khiên Trạch thông cảm nên không hề
làm khó cô nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Hướng Viễn cười cười nhìn vào mắt anh, nói: “Đứa bé này thật đáng sợ.

Nếu anh không nói, em còn tưởng anh bị một đứa điên nào đó cắn chứ!”.
Thấy anh không nói gì, một lúc sau, cô cười “phì” một tiếng, nói: “Trên tay
Trương Vô Kỵ hình như cũng có một vết răng như vậy thì phải?”.

“Anh là Trương Vô Kỵ thì em cũng thành Triệu Mẫn rồi?” Diệp Khiên

Trạch chọc lại cô.

“Lại sai rồi!” Hướng Viễn nghiêm mặt, khẽ đặt bàn tay bị thương của

anh xuống, ánh mắt như đang tức giận song vẫn cười: “Em đâu phải là
Triệu Mẫn, em cũng đâu có cắn anh. Nếu anh khiến em hận đến ngứa cả
răng thì em không chỉ cắn anh đơn giản vậy thôi đâu”.

Diệp Khiên Trạch nghe vậy thì mỉn cười. Một lúc sau, cô nghe thấy một

giọng nói mơ hồ bên tai: “Vậy em ăn anh đi, Chỉ Nhược”.

Hướng Viễn nhắm nghiền mắt. Đang lúc “căng thẳng” thì di động của

cô để đầu giường rung lên từng đợt, quét sạch cảm hứng. Diệp Khiên Trạch
và cô tựa đầu vào nhau, anh nói: “Phải nghe à? Tạm thời coi như không
nghe thấy được không?”.

Hướng Viễn khẽ cười, ánh mắt đong đưa nhưng cuộc gọi ấy không chịu

buông tha cô, cứ rung lên bần bật như có một linh hồn kinh khủng nào đó
đang nấp trong đó rồi gào thét đòi thoát ra ngoài.

“Nghe đi, muộn thế này rồi, em nghe xem có việc gì không?”, Diệp

Khiên trạch cười đau khổ, bất lực buông cô ra. Hướng Viễn khẽ hôn lên
môi anh như chuồn chuồn đậu trên mặt nước: “Đợi em, nhanh mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.