ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 438

Lúc ấy, Hướng Viễn đã nói thế này: “Bác Trần, tôi được gả vào Diệp gia

khá muộn nên cơ hội được làm quen với bác không nhiều, nhưng nghe
Diệp Khiên Trạch đã nhắc đến, bác đã cùng Giang Nguyên đi suốt hai mươi
mấy năm qua quả không dễ dàng gì. Bác nói muốn đi, tôi cũng rất tiếc
nhưng cũng không thể miễn cưỡng bác được. Đơn từ chức bố chồng tôi đã
xem, ông cũng có ý này, nếu ở lại Giang Nguyên không còn vui vẻ gì nữa
thì chúng tôi có níu giữ cũng không được. Đây là chút lòng thành của bố
chồng tôi, cũng có chút phần của tôi, số tiền này không liên quan gì đến
công ty, chỉ là Diệp Bỉnh Lâm đưa cho một người bạn cũ. Đi khỏi Giang
Nguyên rồi, bác có thể làm ăn nhỏ, cho dù hưởng phúc bên con cháu thì có
chút tiền bên mình vẫn tốt hơn”.

Trần Hữu Hoà không bao giờ ngờ rằng lại có kết quả này, ông ta đã ở

Giang Nguyên nửa đời người, cảm thấy mình dù có rời khỏi đây thì cũng là
nghỉ hưu một cách đường hoàng. Ai ngờ đâu chỉ với mấy câu trong lúc
nóng giận mà đến Diệp Bỉnh Lâm cũng vui vẻ toại nguyện cho mình, xem
ra trong công ty ông thực sự là phế vật. Ông ta giữ lấy đơn từ chức và món
tiền đó trong tay, đau đớn buồn bã, cũng không nói nổi câu nào, nước mắt
ứa ra.

Cũng vào buổi chiều hôm đó, Diệp Khiên Trạch đến văn phòng của

Hướng Viễn, chần chừ muốn nói gì đó lại thôi.

Hướng Viễn rót cho anh cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh, cười nói:

“Em sợ nhất là dáng vẻ này của anh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.

Diệp Khiên Trạch khẽ nói: “Anh nghe bảo bác Trần muốn thôi việc, em

để bác ấy đi à?”.

“Anh không có ý đó nhưng Hướng Viễn… bác Trần chỉ tức giận nói thế

thôi, chắc em cũng biết mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.