ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 447

Đằng Vân đẩy gọng kính trên sóng mũi lên, đáp: “Câu này cũng dùng

được với cô đấy chứ. Sao, vẫn cãi nhau với Diệp thiếu gia à? Hướng Viễn
mà tôi quen không phải người so đo tính toán những chuyện vặt vãnh”.

Hướng Viễn cười bảo: “Rõ thế à? Tôi nên nói là do tâm sự tôi quá mỏng

hay là do anh quan sát tinh tế đây?”

“Tôi chỉ cảm thán, cho dù trái tim một người to lớn đến đâu thì cũng bị

những chuyện nhỏ nhặt hành hạ đến mệt mỏi.”

“Chuyện to, chuyện nhỏ?”. Hướng Viễn lẩm bẩm, sau đó đột nhiên hỏi

một câu: “Đằng Vân, anh có tin Giang Nguyên sẽ trở thành một công ty lớn
thật sự không? Như những công ty lớn như Vĩnh Khải, Trung Kiến ấy”

“Tin chứ”, Đằng Vân nói với vẻ khẳng định, “tôi tin cô thôi”.

Hướng Viễn cười khổ: “Tôi… tôi cũng chẳng qua là làm cho người ta

thôi. Giang Nguyên họ Diệp, tôi họ Hướng, rõ ràng quá rồi còn gì? Nực
cười là tôi lại tưởng mình vốn sống là người họ Diệp, chết là ma họ Diệp
chứ. Gần đây, khi nghe ngừơi ta nói những lời ấy tôi mới giật mình tỉnh
mộng”.

Đằng Vân chần chừ nhưng vẫn tỏ ra bình thản đáp: “Thực ra chỉ cần cô

muốn thì họ Diệp hay họ Hướng cũng sẽ được định đoạt trong tích tắc mà
thôi”.

Hướng Viễn sững sờ, quay sang nhìn anh, Đằng Vân đang nhắm mắt,

lắng nghe âm thanh lạo xạo khi gió thôi qua những khóm trúc hai bên
đường.

Phải rồi, đều trong tích tắc thôi. Một lên Thiên đường, một xuống Địa

ngục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.