ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 454

vạch mặt mà chỉ vỗ vỗ vào trán mình, nói với vẻ bất lực: “Có lẽ gần đây
nhiêu việc quá làm cháu mụ mị cả đầu óc nên cứ nhìn nhầm, nghe nhầm,
nhớ nhầm suốt. Nhắc mới nhớ, đêm trước khi nhìn mẹ chồng cháu qua đời,
khoảng hơn ba giờ sáng, cháu không yên tâm nên đến xem thế nào, lại phát
hiện ra sau cánh cửa an toàn có người đang co rúm lại khóc ở đó. Mắt hoa
đầu váng thế nào mà suýt nữa cháu tưởng người đang khóc đó là chú Hai
nữa đấy”.

Diệp Bỉnh Văn không nói gì nữa, chỉ nhìn Hướng Viễn chằm chằm.

Khóe môi Hướng Viễn thấp thoáng nụ cười châm biếm khiến ông cảm thấy
mình như một con khỉ, tự cho là mình có bảy mươi hai phép biến hóa thần
thông quảng đại nhưng thực tế lại không che giấu nổi cô.

Ông ta cố kiềm chế, ra hiệu cho cô gái trẻ kia đi lấy đồ uống. Sau khi cô

gái xinh đẹp kia đi rồi, ông ta lập tức sa sầm mặt, nghiến răng nói với
Hướng Viễn: “Chuyện của tôi không đến lượt cô lo. Cô đừng tưởng mọi
người trong Diệp gia đều bị cô nắm thóp”.

Hướng Viễn dồn sự chú ý lên chiếc vòng cổ trên tay Diệp Bỉnh Văn với

vẻ thú vị, điềm nhiên nói: “Đương nhiên, tôi không hề có hứng thú với
những chuyện xa xưa cũ rích. Có điều nể tình chúng ta là người một nhà
mà nhắc nhở chú Hai rằng chiếc vòng này đeo trên tay chú, e rằng không
phải là ý nguyện của người đã khuất. Mẹ chồng tôi sinh thời không muốn
nhìn thấy chú, bà mất rồi chú lén lấy di vật theo bên mình, không sợ gặp ác
mộng ư?”

“Cô hiểu cái gì?” Diệp Bỉnh Văn như ý thức được tâm trạng mình đã

quá mất bình tĩnh, không nên như vậy vào lúc này nên cố gắng kiềm chế rồi
quay đầu đi, mấy giây sau hạ giọng nói, song vẫn không thể khống chế
được tâm trạng của mình: “Cô chẳng hiểu gì hết, tôi và bà ấy…”

“Chỉ là tôi hiểu chuyện gì với phụ nữ là hành động thú vật nhất, không

thể tha thứ được nhất”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.