ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 457

Hướng Viễn vỗ vỗ vai chàng trai phục vụ, nói: “Không sao, cậu cứ làm

việc của mình đi”. Nói xong, cô đưa mắt ra hiệu cho Đằng Vân đi cùng
mình đến một vị trí hơi khuất người rồi khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Tôi thấy
cả tối nay tâm trí anh cứ để đâu ấy”.

“Không sao, nhất thời bất cẩn thôi”, Đằng Vân gượng cười mếu mó.

Hướng Viễn đáp: “Một người bình thường luôn cẩn thận hơn bất kỳ ai,

bỗng nhiên trở nên bất cẩn mà còn bảo không sao? Anh giấu tôi làm gì?”.

Đằng Vân im lặng một lúc rồi đáp: “Anh ấy ốm, sốt cao mãi không hạ,

cô cũng biết, người nhà anh ấy không ở đây nên tôi... tôi hơi lo. Nhưng
chắc không sao, anh ấy đã có bạn chăm sóc rồi”.

Hướng Viễn biết “anh ấy” mà Đằng Vân nhắc đến ngoài người tình

đồng tính của anh ta thì không còn ai khác. Nghĩ lại cũng đúng, ngoài “anh
ấy” ra thì còn ai để khiến Đằng Vân lơ đãng hoảng loạn chứ?

Hướng Viễn cau mày suy nghĩ rồi nói: “Không sao thật chứ? Sao lại ốm

đúng vào lúc này nhỉ”, Đằng Vân và cô đều là những người phụ trách trực
tiếp của khu nghỉ mát này, là nhân vật chủ chốt trong đêm nay, rất nhiều vị
khách quan trọng và công việc ở tại đây đang chờ họ. Về điểm này chắc
Đằng Vân cũng rõ nhưng anh đi không được mà ở lại cũng không yên tâm
nên trong lòng mới bất an như vậy.

“Thôi được, anh đi đi”, Hướng Viễn nói.

“Sao được, bây giờ làm sao tôi đi được?”, Đằng Vân tỏ ra chưa hề nghĩ

đến điều này.

Hướng Viễn khoát tay với anh: “Đi đi, đừng nói nhiều. Sao anh còn đàn

bà hơn tôi nữa nhỉ? Có điều, trước khi đi phải chào hỏi một lượt đã, sau này
anh vẫn còn dịp phải nhờ đến họ. Còn nữa, đừng lên tiếng, cứ lặng lẽ đi là
được rồi, đừng để người ta nghĩ mình thất lễ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.