ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 594

ngờ sau khi người đó nhìn thấy xe cô, giật mình thất sắc, quay đầu định bỏ
đi nhưng chưa được mấy bước quay lại như thể hoảng quá nên không biết
đi đường nào.

Hướng Viễn vốn không quá để ý người trẻ tuổi đi đường bất cẩn kia

nhưng lúc này cũng bắt đầu nhìn lại. Cô tự vấn mình tuy không thân thiện
lắm nhưng chí ít cũng không đến nỗi dọa một người lạ mặt ra nông nỗi đó.

Không nhìn thì không biết, thì ra người đó là Tiểu Trần, tài xế của Diệp

gia. Tiểu Trần là con trai của chú Trần. Chú Trần sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi,
theo Diệp gia đã bao năm nay, bây giờ cũng hiếm khi lái xe, chỉ phụ trách
đưa đón Diệp Bỉnh Lâm một số ngày, cũng xem như là sự chiếu cố ông đã
vất vả bao năm nay. Diệp Bỉnh Lâm còn đề nghị chú Trần cho con trai đang
đợi việc làm tiếp công việc của bố. Diệp gia hiện nay vốn chẳng còn lại
mấy người. Diệp Quân không thích đưa đón, Hướng Viễn ra vào đều tự
mình lái xe nên Diệp Khiên Trạch đã để Tiểu Trần làm tài xế cho mình.

Tiểu Trần cũng mới theo Diệp Khiên Trạch gần nửa năm nay nên hiếm

khi gặp Hướng Viễn. Hướng Viễn chỉ nghe nói anh chàng này cũng khá
nhanh nhẹn, làm việc cần mẫn nhưng chẳng mấy khi nói chuyện. Hôm nay,
thấy bộ dạng cậu ta như thế, lại như thể vừa nhận ra xe cô nên hoảng loạn
không kịp tránh cũng khiến cô lấy làm lạ.

Bình thường, ngoài việc lái xe cho Diệp Khiên Trạch ra thì Tiểu Trần

cũng chẳng còn việc gì khác. Hướng Viễn liếc nhìn bãi đậu xe. Quả nhiên
xe Diệp Khiên Trạch cũng đậu ở đó, cô nhớ đến sự vội vã của Tiểu Trần
trước đó và nỗi kinh hoàng sau khi nhận ra, cô bắt đầu thấy nghi ngờ. Cô
dừng xe bước ra.

"Hướng... Giám đốc Hướng." Tiểu Trần biết tránh không được nên đành

gắng gượng lên tiếng chào hỏi nhưng gương mặt lại quay nghiêng rất lạ
lùng, như thể cố hết sức tránh nhìn trực diện vào Hướng Viễn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.