ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 606

“Chẳng phải cậu cai rồi à?” Hướng Viễn nhìn Chương Việt hơi ngửa cổ

lên, nửa cốc rượu còn lại thoáng chốc thấy được cả đáy, không cần ai mời,
không cần ai uống cùng, càng không cần lý do, cách uống này cô chỉ nhìn
thấy ở Chương Việt.

Chương Việt cười, rót thêm rượu cho mình: “Hôm nay say, mai hẵng

tính”. Chương Việt uống hết ba cốc rượu thì nước lạnh thêm đường của
Hướng Viễn mới được đưa đến.

“Nào, Hướng Viễn, chúng ta cùng nâng cốc.” Chương Việt vừa nói vừa

cười tươi đưa cốc lên cao. Hiếm khi cô uống nhiều thế mà đôi mắt vẫn bình
thản, cái khác không nói, chỉ riêng tửu lượng của bạn mình đã khiến Hướng
Viễn cảm thán không ngớt.

Hướng Viễn cười nói: “Cạn cốc này thì cũng phải có lý do gì chứ?.”

“Để tớ nghĩ xem”, Chương Việt chống cằm, sóng mắt chuyển động.

“Nếu không thì, mừng cuộc đời bất lực?” Nói xong, cô không hề để tâm
đến chuyện cốc của Hướng Viễn là nước lạnh còn của mình là rượu mà
uống cạn một hơi.

Hướng Viễn khoát tay, đuổi khéo người phục vụ đứng đợi rót thêm nước

cho cô ra ngoài, vừa tự rót cho cốc mình đầy vừa nói: “Cũng may tớ hơi
khát, nếu không nước lọc thay rượu mà cũng uống không nổi cậu.”

Lời vừa nói dứt, cốc thứ hai của Chương Việt đã tới: “Cốc này, chúc cho

khu nghỉ mát của các cậu làm ăn phát đạt và cũng cảm ơn thịnh tình khoản
đãi phu quân của tớ”.

Hướng Viễn nắm chặt cốc nước trong tay, khẽ chạm vào cốc Chương

Việt một cái, cô nghĩ, quả nhiên Chương Việt đã biết, xem như là đang dần
dần hướng vào chủ đề chính. Sau khi uống hết ly này, sắc mặt Chương Việt
cũng ửng hồng, cô cười lắc lắc chiếc cốc không với Hướng Viễn, chăm chú
theo dõi Hướng Viễn uống hết như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.