ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 607

“Cốc thứ ba này càng ý nghĩa hơn. Hướng Viễn, trước kia tớ cũng

không rõ tại sao cứ cảm thấy có duyên với cậu. Thế sự quả nhiên kỳ diệu,
mắt nhìn đàn ông của chúng ta khác nhau nhưng mắt nhìn phụ nữ của
những người đàn ông chúng ta chọn lại giống nhau. Tớ đoán cậu cũng đã
đau đầu, không biết phải nói chuyện của Thẩm Cư An với tớ thế nào… Ha
ha, tớ cũng vậy… Cuối cùng mới biết đống tạp nham này ai cũng có phần,
xem như cũng là duyên phận. Nào, cốc thứ ba vì cái duyên vô lý này của
chúng ta!” Nói xong, Chương Việt gục người lên bàn cười to không dứt.

Hướng Viễn cũng định thử nhếch môi lên, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, cô

thừa nhận tính hài hước của mình quá tệ, thậm chí trước khi Chương Việt
định uống cạn cốc thứ ba, cô đã giữ lấy tay bạn mình.

“Đủ rồi, đừng uống nữa, Chương Việt.”

Chương Việt nhún vai, sắc đỏ trên mặt càng đậm.

“Thôi thì cốc này bỏ đi vậy.” Hướng Viễn thuận tay hất cốc rượu ra sàn,

dựa người thật mạnh ra phía sau, vén tóc bên tai nhưng mái tóc không rối
chút nào. Lúc này cô mới ý thức được cử động ấy của mình như có nét rối
loạn hoảng hốt, đành dừng tay lại.

“Hướng Viễn, đến cậu cũng rối loạn, xem ra việc này tệ thật”, Chương

Việt tự cười giễu mình. “Muốn nghe kể chuyện không? Yên tâm, chuyện tớ
kể luôn rất ngắn”, thấy Hướng Viễn lặng thinh, Chương Việt tiếp tục nói
tiếp như đang lẩm nhẩm với chính mình.

“Mở đầu các câu chuyện tình yêu đều như thế này. Những thanh thiếu

niên mười bảy, mười tám tuổi đều yêu mến lẫn nhau, không có nét gì mới
nhưng cậu phải tin là đối với người trong cuộc thì nó là độc nhất vô nhị.
Gia cảnh của hai người đó đều không tốt lắm, chàng trai đậu đại học, còn
cô gái thì không. Chàng trai xa nhà, cô gái bèn cho anh một chiếc nhẫn
trong cặp nhẫn gia truyền từ mấy đời trong nhà mình, xem như một vật kỷ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.