Hướng Viễn hiểu được ẩn ý trong lời anh ta: "Ý anh là, tôi sẽ không bị
sao cả nhưng họ sẽ chĩa mũi dùi vào Diệp Khiên Trạch sao? Tôi hiểu cho
anh nhưng có điểm này xin anh đừng quên, Diệp Khiên Trạch hiện giờ vẫn
là chồng tôi, Thôi Mẫn Hàng hãm hại anh ấy, liệu tôi yên ổn được ư? Anh
đã trở nên ngây thơ từ lúc nào vậy?".
"Chồng?" Gương mặt Đằng Vân thấp thoáng nét cười. "Cô đang tự lừa
dối chính mình? Tại sao Thôi Mẫn Hàng lại hận Diệp thiếu gia đến thấu
xương? Nói thật cho cô biết nhé, Viên Tú cho dù là con chó thì cũng là con
mà Thôi Mẫn Hàng yêu thích nhất, quan tâm đến nhiều nhất. Năm ấy, cô ta
nợ xã hội đen một khoản tiền lớn, chính Thôi Mẫn Hàng đã giúp thu dọn
bãi chiến trường, sau khi cô ta theo Thôi Mẫn Hàng, từ lúc bố cô ta đau ốm
đến khi qua đời cũng do một tay Thôi Mẫn Hàng bỏ tiền ra giúp. Trong khi
làm việc ở khu nghỉ mát, không ai dám ép cô ta tiếp khách, là do cô ta tự
nguyện, bảo phải trả món nợ nhân tình này nhưng cô ta có ngủ với đàn ông
đến chết cũng không trả hết món nợ đó. Chắc cô cũng đã nhìn thấy Thôi
Mẫn Hàng ra tay tàn nhẫn với Viên Tú thế nào rồi. Nghe nói Diệp thiếu gia
nhà cô còn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, cô đừng quên, đã lăn lộn
ngoài xã hội thì nghề nào cũng có luật lệ riêng của nghề đó, cô đã nhìn thấy
một con đĩ tát khách hàng bao giờ chưa? Thôi Mẫn Hàng ra tay tuy hơi
nặng nhưng với những cái khác, anh ta chưa bao giờ bạc đãi Viên Tú. Kết
quả thì hay rồi, cô ta đã ngủ cả với Diệp thiếu gia rồi không nói lời nào mà
vứt tiền lại đó rồi bỏ đi, nếu là ai thì cũng muốn dạy dỗ cô ta một bài học,
huống hồ là Thôi Mẫn Hàng? Hướng Viễn, đừng giận tôi nói thẳng, cô
thông minh cả đời nhưng chồng của cô làm chuyện này quả thực là không
được đẹp cho lắm."
Hướng Viễn cố gắng nhịn cảm giác tức thở trong lòng, nói với Đằng
Vân: "Bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, vẫn câu nói đó, xem như tôi nợ
anh, hãy nói hộ với Thôi Mẫn Hàng rằng, anh ta muốn thế nào mới chịu
thôi, chẳng lẽ phải đến mức mãi mãi không có được một ngày yên ổn
sao?".