ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 641

liệu khi đã nhìn thấu tất cả mà có. Cồ không nói gì, như thể đã có sự chuẩn
bị chờ đợi cơn phẫn nộ và chỉ trích của Hướng Viễn áp xuống đầu mình.

"Nói tôi biết, anh ấy ở đâu?", câu đầu tiên Hướng Viễn nói khi ngồi

xuống còn bình thản hơn cả tưởng tượng.

Viên Tú đáp: "Tôi đã nói với em cô và cả cảnh sát rồi, tôi không biết,

nếu không đã chẳng sống đến hôm nay. Nếu cô không tin thì có thể xem
khẩu cung của họ, cồ có thể tìm ra tồi cũng có thể tìm ra bất cứ thứ gì cồ
muốn thấy mà".

"Cô không nói sự thực với họ."

"Tôi biết cô hận tôi nhưng trong chuyện này, tôi cũng là người bị hại."

Hướng Viễn cười: "Tôi hận cô? Cô xứng để tôi hận à? Cho dù cô từng là

người của Thôi Mẫn Hàng thì tôi muốn bóp chết cô cũng không khó hơn
bóp chết một con kiến. Cô có biết tại sao tôi chưa đụng đến cô không?"

Bởi vì tôi hận sự bất tài của người đàn ông ấy chứ không liên quan đến

cô. Cô là người bán thân, ai bỏ tiền thì cô theo người đó nên tôi sẽ không so
đo với cô. Nhưng hôm nay tôi có thể báo cô biết, nếu Diệp Khiên Trạch có
mệnh hệ nào thì tôi sẽ bắt cô phải đền mạng!". "Cô sợ nghèo. Cô không sợ
chết nhưng sợ sự khó nhọc khi phải sống", Hướng Viễn mỉa mai.

"Khó nhọc khi sống?", Viên Tú ngẩn người, lẩm nhẩm lặp lại.

"Diệp Khiên Trạch là người thế nào, chắc cô cũng biết. Anh ấy chắc

chắn không bạc đãi cô, cô cần tiền có tiền, tại sao còn làm khó anh ấy?"

"Tôi không!" Viên Tú như sực tỉnh mộng: "Tôi không thiếu tiền. Thôi

Mẫn Hàng có thể nuôi tôi, nếu muốn tìm người giàu có thì tôi còn có thề
tìm Thẩm Cư An".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.