ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 642

"Nực cười, trong mắt Thôi Mẫn Hàng cô là một con chó. Thẩm Cư An

không quên cô được nhưng anh ấy sáng suốt hơn cô. Anh ấy là người thong
minh như thế, cô mà theo anh ta thì đến xương cũng chẳng còn. Đây chẳng
phải là nguyên nhân cồ theo Diệp Khiên Trạch à? Ai ngu hơn ai nào? Cô đã
gặp vô số người nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải một kẻ ngu ngốc như
Diệp Khiên Trạch đúng không? Anh ấy cho cô tiền, cho cô an toàn, cho cô
tương lai, cho cô từ bi, cô còn muốn gì? cần danh phận? Không, cô không
ngốc đến thế, bộ quần áo rách đó không phải thứ cô muốn. Cô chẳng qua
chỉ cần một sự ồn định. Nẻ tình anh ấy đã cho cồ mọi thứ, cô hãy buông tha
anh ấy đi."

Những lời này của Hướng Viễn đã khiến đôi mắt Viên Tú dậy sóng:

"Phải, anh ấy là người tốt, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp một người tốt như
thế nhưng tôi cũng chưa bao giờ muốn hại anh ấy".

"Nếu Diệp gia không có đủ tiền thì anh ấy sẽ chết."

"Không đâu, Diệp gia các người sẽ có đủ tiền."

"Tốt thôi, ngay cả cô cũng biết tôi có rất nhiều tiền mà. Viên Tú, cô còn

dám nói chuyện này không chút liên quan đến cô à? Các người đã cài bẫy
sẵn, chỉ đợi người ngu ngốc như anh ấy nhảy vào!" Chuyện cô dự đoán đã
được chứng thực nhưng nó không hề khiến Hướng Viễn thấy khá hơn chút
nào.

Viên Tú biết mình lỡ lời nên không tranh cãi nữa, gương mặt nhuốm

mùi sương gió chỉ còn lại nỗi buồn: "Hướng Viễn, cứu anh ấy... Tôi không
còn cách nào khác".

"Cô tưởng Diệp gia là kho vàng, lấy ra không hết, dùng cũng không cạn

à? Anh ấy không giàu như cô nghĩ đâu. Cô thì khá lắm, đạp anh ấy xuống
tàu bọn cướp rồi bảo tôi cứu à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.