ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 668

Khiên Trạch càng như đá chìm xuống biển, như thề một người sống sờ sờ
thế mà bỗng dưng biến mất khỏi thế gian.

Diệp Quân phải lo việc cả ở Cục Công an lẫn trong nhà, Diệp Bỉnh Lâm

cũng đến thăm Hướng Viễn mấy lần. Sự mất tích của con trai lớn khiến ông
càng già hơn đến chục tuổi. Việc này khiến Phó tồng Lý và mọi người cũng
không nhẫn tâm đẩy đủ các loại văn kiện báo cáo lên người nhà này nữa.

Buổi tối, Diệp Quân thường túc trực bên giường Hướng Viễn, ngắm

gương mặt cô trong giấc ngủ lúc mỉm cười, lúc thì chau mày, lúc thì rơi lệ.
Thậm chí cậu đã nghĩ, nếu cả đời này cô cũng không tỉnh lại cũng chẳng
sao, cậu sẽ ở bên cô suốt đời, đến già, đến chết.

Nhưng ước mơ đó có lẽ mãi mãi không bao giờ thực hiện được. Nửa

tháng sau, khi Diệp Quân bò rạp bên giường ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy,
trên giường đã không có ai, cậu vội vội vàng vàng tìm kiếm thì dì Dương
báo: "Sáng sớm đã dậy, bảo đến công ty làm việc rồi".

Trận ốm này của Hướng Viễn như giấc mộng xuân không lưu dấu vết,

khỏi ốm thì mộng cũng dứt. Cô vẫn bận rộn, bàn tay sáng suốt vẫn giải
quyết mọi vấn đề, vừa sắp xếp chuyện lớn nhỏ trong cồng ty, vừa tìm kiếm
tung tích của Diệp Khiên Trạch.

Trong lúc ấy, Đằng Tuấn có đến tìm Hướng Viễn một lần, truy hỏi tin

tức của anh họ Đằng Vân nhưng Hướng Viễn nói: "Nếu cậu gặp được anh
ta thì phiền nhắn hộ là tồi cũng đang tìm".

Không bao lâu sau, Diệp Quân nghe nói Viên tú sau một lần đến kiểm

tra ở bệnh viện thì đứa con đã mất đi một cách lạ lùng. Nghe nói người phụ
nữ đó gào khóc như kẻ điên, luôn miệng nhắc đến tên Hướng Viễn nhưng
Hướng Viễn lại ra vẻ không hề quan tâm đến chuyện đó. Viên Tú là người
duy nhất có liên quan trực tiếp đến vụ án bắt cóc Diệp Khiên Trạch, đến giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.