ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 739

"Đủ rồi, Diệp Quân". Hướng Viễn tìm lại giọng nói của mình, mồi khi

nói một chữ lại thấy cổ họng như bị lửa thiêu cháy: "Anh đánh chết cậu ta
thì có ích gì?".

Diệp Quân thấy Đằng Tuấn không đứng dậy nổi nữa mới vội chạy đến

đỡ lấy Hướng Viễn: "Suýt nữa hắn đã lấy mạng của em!". Cậu cúi đầu kiểm
tra vết thương trên cổ cô, Hướng Viễn ôm lấy chỗ đau, quay mặt đi với vẻ
thiếu tự nhiên, cơ thể cũng lặng lẽ vùng thoát khỏi vòng tay cậu.

"Anh... đi theo em?", cô khàn giọng hỏi.

Diệp Quân cúi đầu: "Anh không có ý khác, chỉ lo đêm hôm khuya

khoắt, em đi một mình không an toàn, vốn chỉ định đi theo xa xa, đợi em
gặp được Hà phu nhân rồi sẽ quay về. Nhưng sau đó, anh đoán Hà phu
nhân không thể ở một nơi thế này được".

"Anh đi theo em đến đây, tại sao bây giờ mới lên?" Lúc nói, Hướng

Viễn nhìn Diệp Quân một cái, cô luôn xem cậu là trẻ con, quả là sơ ý quá,
có lẽ trong lòng Diệp Quân hiểu rõ rất nhiều việc, chí ít cậu đã đoán được
gì đó, chỉ là không nói mà thôi.

"Anh phải lên sớm mới đúng nhưng sợ em không vui."

Hướng Dao như vẫn chưa hoàn hồn bởi những biến cố liên tiếp xảy ra,

chỉ đờ đẫn nhìn Diệp Quân và Hướng Viễn, sự thân mật của họ luôn mang
đến vẻ mờ ám không thế nói rõ.

Chỉ có Đằng Tuấn đang co quắp dưới đất là chú ý đến vẻ thất thần của

Hướng Dao, cười một tiếng, bọt máu trào ra khỏi miệng.

"Dao Dao, em có vui không, cậu ta chẳng phải là người em muốn gặp

nhất hay sao? Tiếc là cậu ta không đến tìm em... Haha... tôi đã nhìn ra từ
lâu, cả nhà các người đều bẩn thỉu đến mức buồn nôn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.