ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 738

Hướng Viễn vẫn không nói gì, từ từ nhắm nghiền mắt lại.

Mọi người trên tàu đều chết hết rồi, ngoài Trần Kiệt... Đằng Vân chết

rồi, anh... cũng chết rồi.

Đó là lần đầu Hướng Viễn nghe thấy tin Diệp Khiên Trạch chết, tuy

trước kia cô đã ý thức rằng Diệp Khiên Trạch sẽ không quay về nhưng
những điều đó chỉ là giả định, là suy đoán, là hoài nghi, bây giờ mới có
được chứng thực. Anh đã chết thật rồi, bốn năm trước đã vùi thân dưới biển
sâu, đến hồn phách cũng không hiện ra trong mơ để cáo biệt cô. Niềm hy
vọng mong manh cuối cùng của Hướng Viễn đã tan theo mây khói, đột
nhiên trái tim cô như chết lặng. Diệp Khiên Trạch không còn tồn tại trên
thế gian nữa thì cô phải hận ai đây? Ai sẽ chịu đựng tâm sự bấy lâu bị dồn
nén của cô? Những giấc mộng xưa cũ bỗng trở thành những mảng lục bình
trôi nổi dật dờ, không biết phải trôi về đâu. Cơn đau trên cổ và ánh sáng
trước mắt dần dần biến mất, cô chỉ muốn biết, nếu giờ phút này cô chết đi,
liệu mọi người có thể kết thúc?

***

"Rầm", đó là âm thanh một người bị đánh ngã xuống đất, không khí

mang theo một mùi vị cay nồng xộc thẳng vào khí quản của Hướng Viễn,
cô dựa vào cửa tủ, ho sặc sụa.

"Đừng đánh nữa... Diệp Quân, đừng đánh nữa... Hướng Viễn, chị bảo

cậu ấy ngừng tay đi... A Tuấn hiện giờ không làm hại được chị nữa đâu...",
không khuyên được người kia, Hướng Dao bèn lao đến bên Hướng Viễn
khóc lóc van xin.

Khi bóng đêm mờ dần, Hướng Viễn mới nhận ra Đằng Tuấn đã bị đánh

ngã sóng xoài dưới đất, miệng đầy máu, không còn có khả năng chống cự.
Diệp Quân vẫn chưa thấy hả giận, tay chân vẫn đấm đá lên người Đằng
Tuấn đang co quắp dưới sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.