ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 744

Máu của Hướng Dao vẫn chảy, máu rất nóng nhưng cơ thể lại lạnh cả

Hướng Viễn. Gương mặt thanh tú của cô méo mó, từng giọt mồ hôi to như
hạt đậu đang lăn xuống khỏi mái tóc.

"Em đau quá, Hướng Viễn, đau quá..."

"Sẽ khỏi nhanh thôi, nhất định sẽ không sao đâu." Hướng Viễn cũng

không biết giọng nói của mình đã như sắp khóc, cô gào lên với điện thoại
trong tay: "Xe cấp cứu đâu? Trên đường? Tôi không muốn nghe bất cứ lời
giải thích nào, chỉ cần xe cấp cứu xuất hiện, xuất hiện ngay!"

Tiếng rên rỉ của Hướng Dao vang lên bên tai, thần trí của Hướng Dao

dần dần mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh, cô nhìn Hướng Viễn, bỗng nhiên cười
nói: "Hướng Viễn, hình như đã lâu lắm rồi chúng ta không ở riêng với nhau
được quá mười phút mà không cãi cọ nhỉ?".

"Chị thà để em cãi nhau với chị, để chị thấy phiền lòng còn hơn."

" Nói gì với em đi, em muốn nói chuyện với chị, giống như chị nói với

A Dĩ, như với Diệp Quân..."

Hướng Viên nâc nghẹn: " Em còn ngóc hơn bọn họ nhiêu. Còn nhớ lúc

bé không, em chưa bao giờ ngồi tàu hỏa, cho đến khi lên đại học, năm thứ
nhất ấy, em vừa lên cấp hai, nghỉ hè chị không về nhà, em đã bảo nhất định
tìm chị, muốn nhìn xem thành phố lớn như thế nào. Lúc đó, chị đã nhờ chú
hai Lý tìm người mua vé tàu hỏa cho em, sau đó tính đúng giờ sẽ đến đón
em nhưng những người đi chuyến ấy lần lượt đi hết mà vẫn không thấy em
đâu. Chị cuống lên, gọi điện cho chú hai Lý, chú ấy vỗ ngực bảo đã đích
thân đưa em đến cổng ga nhưng vì đứa con nhỏ trong nhà bị ốm nên vội
vàng quay về mà không đưa em lên tàu. Lúc ấy, chúng ta đều không có di
động, chị đứng đợi suốt ba tiếng, suýt nữa tưởng em bị bắt cóc bán đi nên
đã chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc ấy, em mới gọi cho Diệp gia, Diệp Quân
chạy đến ga tàu tìm chị, bảo rằng em đứng ở cổng ga đợi đến lúc sốt ruột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.