ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 766

Sau khi đứa trẻ đầy tháng thì xinh đẹp hơn lúc mới sinh rất nhiều, cũng

phải, Hướng Dao và Đằng Tuấn đều là những người xinh đẹp, đời sau cặp
đôi ấy làm sao xấu xí được. Hướng Viễn bế nó, thỉnh thoảng cũng có vài
phụ nữ và ồng bà lão đi ngang đến đùa vui với đứa trẻ, khi họ khen nó vừa
đáng yêu vừa xinh đẹp, từ tận đáy lòng Hướng Viễn và Diệp Quân đều
bùng lên một niềm vui rất lạ. Có lần một chị tuồi trung niên vuốt ve đôi má
hồng hồng của đứa trẻ, xuýt xoa: "Vợ chồng cô thật có phúc, đứa trẻ sau
này lớn lên nhất định sẽ đẹp trai như bố nó".

Người nói vô tâm nhưng người nghe lại khó mà không nghĩ ngợi,

Hướng Viễn và Diệp Quân nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều có những
ngượng ngập khó nói, họ đều nghĩ người kia sẽ lên tiếng giải thích, nhưng
chẳng ai làm việc đó cả. Khi chị kia đã đi xa, Diệp Quân đón lấy đứa bé
trong tay Hướng Viễn, một tay bế nó, tay kia lặng lẽ nắm chặt tay Hướng
Viễn. Hướng Viễn không nói gì nhưng lại nhìn Diệp Quân và cười.

Đúng thế, hà tất phải giải thích? Dư Sinh chính là đứa con chung của

hai người.

Từ giây phút ấy, Diệp Quân rõ ràng là vui sướng hơn hẳn. Cậu cố ý đi

trước Hướng Viễn, áp mặt vào đứa bé rồi hỏi với vẻ nghịch ngợm: "Hướng
Viễn, em bảo anh và cậu nhóc, ai đẹp trai hơn?".

Hướng Viễn đáp: "Em nhớ anh ghét nhất bị người ta khen đẹp nên em

không muốn chuốc phiền toái vào người đâu".

Diệp Quân có vẻ ngượng ngùng: "Người khác không được nói nhưng

anh muốn nghe em nói".

Đó là lần đầu tiên Diệp Quân tỏ ra vui vẻ thực sự sau chuyện Đằng

Tuấn. Trái tim Hướng Viễn cũng được ánh tịch dương chiếu đến ấm áp, cô
phì cười: "Chẳng ai đẹp bằng anh".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.