ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 77

chôn ở đây.”

Trâu Quân nghe họ thảo luận, dường như chuyện cậu phải đi là mặc

định nhưng từ đầu đến cuối đã ai hỏi cậu đâu.

“Thế đã định hôm nào đi chưa?”

“Sắp xếp, làm xong thủ tục thì đi.”

Lúc này, Trâu Quân đột ngột hét lên, đó là câu nói đầu tiên kể từ khi cậu

về nhà: “Ai nói tôi muốn đi? Tôi không đi, muốn đi thì tự các người đi đi.”

Cậu xô đám người đang vây trước mặt, chạy như bay vào căn phòng

nhỏ tối tăm của mình, sập mạnh cửa lại nhưng vẫn nghe thấy tiếng “bố”
cậu và mẹ kế vội vàng giải thích ngoài kia: “Thằng bé tính khí vậy đấy.
Không sao, một lúc sau là hết thôi. Đồ đạc của nó chúng tôi sẽ giúp thu
dọn, anh yên tâm.”

“Không sao, chuyện này quả thực quá đột ngột, để thằng bé yên tĩnh

một lát cũng tốt.”

Trâu Quân không bật đèn, cậu ngồi bên mép giường, quan sát căn phòng

trong ánh sáng nhờ mờ nhờ mờ. Trong không gian nho nhở của cậu và cậu
em trai mà mẹ kế đưa đến này, ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn, một
chiếc ghế, một ngọn đèn thì chẳng còn gì hết. Trong suốt thời gian qua, cậu
không thể nói rằng mình yêu nơi này, cũng như yêu thương cái người ngờ
nghệch mà cậu gọi là “bố” suốt mười hai năm kia, rồi người mẹ kế có phần
nhỏ mọn hẹp hòi kia đến nhường nào. Tuy họ đối xử với cậu cũng không
phải là tốt cho lắm nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ rời bỏ nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.