ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 83

Sau này sẽ thế nào không phải là chuyện cô có thể điều khiển được.

Những chuyện mà đến mình cũng chưa biết được thì làm sao cô dám

hứa hẹn đây?

Hôm Trâu Quân đi, lúc chiếc xe chạy đến cửa thôn thì trời vẫn chưa

sáng hẳn. Hướng Viễn đứng ở cửa nhà nhìn đám bụi gợn lên từ bánh xe
phía xa xa. Tối hôm trước, cô đã nói với Diệp Khiên Trạch rằng cô không
thích cảnh ấy nên lúc đưa tiễn cô sẽ không đến. Diệp Khiên Trạch khi ấy đã
bảo: “Hướng Viễn, thư thì mình sẽ không viết nữa, nhưng chúng ta sẽ sớm
gặp lại nhau thôi.” Cô chỉ cười. giờ phút này đây nhìn theo đám bụi vồng
lên mỗi lúc một mờ nhạt, khóe môi cô nhếch lên một cách vô thức.

Trong nhà bếp có tiếng lục đục. Hướng Dao hôm nay cũng dậy rất sớm.

lúc ăn sáng, Hướng Viễn hỏi: “Đang yên đang lành, sao mắt em lại đỏ thế?”

Hướng Dao cúi đầu húp cháo, một lúc sau mới nói: “Trái tim chị làm

bằng gì vậy?”

Cuộc sống hoàn toàn không vì sự ra đi của một người mà phát sinh

những thay đổi long trời lở đất, Hướng Viễn vẫn đi đi về về giữa nhà và
trường. Trường ở tỉnh, rất xa thôn nên chỉ cuối tuần cô mới về một lần.
Năm cuối cấp đang đến gần, việc học càng căng thẳng hơn, Hướng Viễn
trước nay vốn không phí quá nhiều thời gian vào công sức cho việc học nay
cũng phải lên dây cót cho tinh thần để ứng phó với những đợt thi thử diễn
ra liên tục.

Trong lớp, những cô gái nông thôn như Hướng Viễn đã không ít người

có dự định sau khi thi sẽ gói ghém hành lý hòa vào làn sóng đổ ra thành
phố làm thêm. Hướng Viễn cũng đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này. Những
cô gái cô độc, không người thân thích như cô và Hướng Dao, bình thưởng
tự tìm kế mưu sinh, lại thêm chính phủ hỗ trợ nên chuyện kiếm cơm xem
như tạm thời không phải lo nghĩ, nhưng nếu cô đỗ đại học thì hoàn toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.