ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 86

Nghe nói sau khi về thành phố, Diệp Bỉnh Lâm đã quyết định bỏ tiền ra xây
một ngôi trường tiểu học Hy Vọng cho thôn nên chính quyền huyện đã phái
cán bộ đến phụ trách đón tiếp.

Hướng Viễn cũng theo những người hàng xóm đến đó xem xét. Cô nhìn

về phía đám người tụ tập đông nhất, sau đó thấy thất vọng vô cớ: trong
những người đến đây không có Diệp Khiên Trạch, thậm chí cũng chẳng
thấy Trâu Quân. Phải rồi, bây giờ nên gọi cậu ấy là Diệp Quân mới phải.
Diệp Bỉnh Lâm cũng không xuất hiện ở văn phòng ủy ban thôn, người mà
chú trưởng thôn Lý và hai cán bộ từ huyện xuống đang ôm vai thân mật là
một người đàn ông lạ khoảng hơn ba mươi tuổi.

Hướng Viễn buồn bã quay đầu bỏ đi nhưng lại bị chú hai Lý nhìn thấy

từ xa gọi lại: “Hướng Viễn! Này, Hướng Viễn! Đừng đi, chú đang tìm cháu
đấy.”

Chú hai Lý đuổi theo, túm lấy cánh tay Hướng Viễn lôi về phía văn

phòng ủy ban, gương mặt nở nụ cười toe toét: “Hướng Viễn à, chuyện tốt
đến rồi!”

Hướng Viễn bị chú hai Lý ấn ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã khá cũ trong

ủy ban thôn.

“Sao thế? Chú hai Lý, chú nói gì mà chuyện tốt đến rồi?”

“Quý nhân đến rồi, chuyện tốt chẳng tự nhiên đến đó thôi?”, chú hai Lý

vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông đối diện Hướng Viễn. Cô chăm chú
nhìn một người nhà họ Diệp mà cô chưa từng gặp ở khoảng cách rất gần:
người đàn ông ấy cao và gầy, toát lên vẻ chín chắn già dặn của một người
dã kinh qua nhiều gian khổ thử thách, gương mặt đẹp trai, tóc đen nhánh,
điều này khiến ông ta trông có vẻ trẻ tuổi hơn. Cô đã nhận ra những đường
nét của Diệp Khiên Trạch trên gương mặt này nhưng không có nghĩa là nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.