Một đoàn người rầm rộ kéo đến khiến Hướng Dao vừa về nhà đã cảm
thấy chân tay lóng ngóng. Diệp Bỉnh Văn đảo quanh một vòng nhà rồi mới
yên tâm ngồi xuống bên bàn uống trà. Hướng Viễn cũng không bắt chuyện
gì với ông ta. Dần dần, hàng xóm láng giềng thấy vô vị rồi tản mác hết.
Chú hai Lý hiểu biết hơn những người khác nên cũng cười hà hà vài tiếng
rồi mượn cớ rút lui về ủy ban thôn. Trước khi đi vẫn không quên nhắc Diệp
Bỉnh Văn rằng huyện đã chuẩn bị bữa tiệc chào đón ông.
Mọi người đã đi hết, Diệp Bỉnh Văn vẫn ngồi xoay xoay tách trà.
Hướng Viễn chú ý thấy tay ông ta không rời tách trà nhưng từ đầu đến cuối
không hề uống một ngụm nào.
“Diệp… Diệp tiên sinh, Khiên Trạch và chú Diệp vẫn khỏe chứ?”,
Hướng Viễn phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“” Ừ, rất khỏe.” lúc Diệp Bỉnh Văn nói, lông mày nhướng lên theo thói
quen.
“Vậy có phải chú có việc gì muốn nói với tôi?”, Hướng Viễn không
vòng vo, cô luôn cảm thấy muốn đối phó với người khó chịu thì cách tốt
nhất là nói thẳng vào vấn đề.
Cuối cùng, Diệp Bỉnh Văn cũng đặt chiếc tách xuống rồi nói: “Tôi cũng
không biết vì sao anh cả lại nằng nặc đòi giúp cô đi học nhưng anh ấy đã
quyết, tôi cũng không tiện hỏi. Cô đi học thì cũng không tốn bao nhiêu tiền
nhưng bây giờ bọn thanh niên vong ân bội nghĩa quá nhiều, điều tôi muốn
biết là Diệp gia giúp đỡ cô, cô có thể giúp gì lại?”
“Vậy phải xem chú Diệp cần tôi làm gì và nó có nằm trong khả năng
của tôi hay không”. Câu trả lời của Hướng Viễn đã đặt vai trò người giúp
đỡ cô lên Diệp Bỉnh Lâm chứ không phải là “Diệp gia”.
Diệp Bỉnh Văn cười, quan sát đánh giá tỉ mỉ Hướng Viễn hơn rồi nói:
“Phải rồi, lúc nãy tôi có nghe cô nói, nhà cô chỉ còn hai chị em. Em gái cô