Tô Quân Lương đã từng theo người mẹ đào hoa của mình đi du lịch
đến Việt Nam, Lào, Campuchia. Sau khi quay về, cô ấy nói với tôi:
- Cậu biết không, ở Campuchia có rất nhiều mìn. Chúng được chôn từ
thời chiến tranh nhưng đến bây giờ vẫn chưa được gỡ hết. Mỗi năm có rất
nhiều người vô tội bị thương, thậm chí chết vì mìn. Vì thế những người
sống ở đó đều biết những nơi cỏ mọc um tùm không được đi. Những căn
phòng đóng kín cửa không được vào. Những nơi đó có mìn, không cẩn thận
một chút là sẽ mất đi hai chân hoặc tính mạng. Có quả mìn chỉ to bằng lọ
nước hoa Chanel No.5 nhưng phạm vi sát thương lên đến hàng chục mét.
Nghe cô ấy kể xong, tôi đã nói như đinh đóng cột, điều đó chẳng liên
quan gì đến mình, mình đâu có đến Campuchia, mìn có nổ cũng không vào
người mình.
Hồi ấy, tôi không hiểu được, thật ra trong cuộc sống thanh bình cũng
có mìn.
Những quả mìn này là vô hình, mắt thường không nhìn thấy nhưng
một khi nó nổ thì nỗi đau mà nó mang lại còn lớn hơn những quả mìn chôn
dưới đất kia.
Tôi nhớ rất rõ buổi tối Tô Quân Lương không để lại giấy nhắn hay tin
nhắn cho tôi mà vội vàng quay về thành phố Z, bỗng nhiên trời nổi cơn
giông bão, sấm chớp xé ngang bầu trời, mưa ào ào như muốn nhấn chìm cả
thế giới.
Tôi đi đi lại lại trong ký túc giống như một con thú hoang. Đường
Nguyên Nguyên đã ngủ say không kìm được bảo tôi khẽ một chút. Nếu như
bình thường có thể tôi còn đấu khẩu với cô ta, làm ầm lên, nhưng lúc này
toàn bộ tâm trí của tôi đều dồn vào Tô Quân Lương, vì thế tôi chạy ra hành
lang bên ngoài.