- Sao sắc mặt cậu lại khó coi đến thế? Cứ như vừa đi phá thai vậy.
Có lẽ chuyện xảy ra gần đây khiến Quân Lương mệt đến mức không
muốn công kích lại. Cô ấy chỉ trợn mắt lườm Đường Nguyên Nguyên rồi
không nói gì nữa. Tôi cầm một cuốn sách ném về phía cô ta:
- Đường Nguyên Nguyên, cậu đi tìm Lương Tranh mà hẹn hò đi, đừng
có ở đây mà nói lung tung.
Đường Nguyên Nguyên đã trang điểm xong, mìm cười với tôi:
- Người hẹn hò với mình không chỉ có một mình Lương Tranh đâu.
Nhìn hình bóng chẳng khác nào khung xương di động của cô ta biến
mất ở cửa, tôi cảm thấy thế giới này thật hoang đường. Phụ nữ trên thế giới
này chết hết rồi sao? Vì sao ngay cả một cô gái như Đường Nguyên
Nguyên cũng có thể đi lại với nhiều chàng trai như thế?
Rửa mặt xong trông Quân Lương có tinh thần hơn. Cô ấy lại thể hiện
phong cách độc mồm độc miệng của mình với nghi vấn của tôi:
- Sơ Vi, cậu viết văn hay không bằng người khác nịnh hót giỏi.
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt coi thường:
- Sao càng ngày cậu càng nói năng thô lỗ thế hả, cậu là Lâm Mộ Sắc
à?
Cùng lúc ấy, sau khi trở về trường đại học A, Đỗ Tầm mở chiếc điện
thoại đã tắt máy ba ngày. Thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Trần Chỉ
Tình bay đến như hoa tuyết.
Đỗ Tầm suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho cô ấy. Trần Chỉ Tình
chưa hết ngạc nhiên thì Đỗ Tầm đã nói trước.