ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 122

Chuyện ấy giống như một đường ranh giới. Từ đó về sau tôi và Quân

Lương trở thành đôi bạn vô cùng thân thiết. Thậm chí, chúng tôi không bận
tâm người khác bóp méo quan hệ của chúng tôi như thế nào. Lúc ấy chúng
tôi là những đứa trẻ bướng bỉnh.

Từ cái ngày tôi lột xác từ một đứa trẻ thành thiếu nữ, đến năm chúng

tôi mười sáu tuổi, rồi cùng học đại học, còn có cuộc đời đằng đẵng sau này,
chúng tôi đều chiếm một vị trí ở nơi sâu nhất trong lòng của đối phương.

Nhớ lại những chuyện đã qua thời niên thiếu, chúng tôi đều có chút

thương cảm. Tôi vội vàng chuyển chủ đề:

- Quân Lương à, thật không ngờ cậu có tầm nhìn xa như vậy, biết phải

tiết kiệm tiền. Mình cứ nghĩ cậu là một đứa con gái hư hỏng cơ đấy!

Cô ấy nhún vai:

- Sư thái có một câu nói thế nào nhỉ? “Khi người lớn không giống

người lớn, con cái chỉ có thể vui vẻ lớn lên.”

Quân Lương nói hồi còn rất nhỏ cô ấy đã đọc một câu chuyện về

Solomon.

Solomon là con cưng của thần, là vua trên trái đất, không ai có thể so

sánh được.

Một hôm, ông nghe thấy một câu nói trong giấc mơ. Đột nhiên ông

tỉnh dậy, vô cùng khiếp sợ. Nhưng lúc sợ hãi, ông lại quên câu nói ấy. Thế
nên ông triệu tập những người tài giỏi trong thiên hạ, lệnh cho họ nghĩ ra
câu nói ấy.

Quân Lương quay mặt sang cười với tôi:

- Sơ Vi, cậu biết câu nói ấy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.