ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 121

Suốt một buổi chiều tôi ngồi im trên ghế không dám nhúc nhích, ngay

cả lúc giáo viên vào lớp tôi cũng vờ ra vẻ khó chịu nằm bò trên bàn.

Cảm giác sợ hãi và cô đơn như hình với bóng khi còn ở thành phố H

lại một lần nữa bao trùm lấy tôi như thủy triều cuộn dâng. Tôi bặm chặt
môi, chỉ muốn chết đi cho rồi.

Buổi chiều sau khi tan học, tất cả mọi người đều ra về, còn tôi thì vẫn

nằm bò ra bàn. Mới mười mấy tuổi nhưng lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là
tuyệt vọng.

Tôi không biết phải làm thế nào, mặc chiếc quần lếch thếch, đi về

trong ánh mắt giễu cợt của người qua đường? Tôi không làm được, thật sự
không làm được…

Lúc Quân Lương xuất hiện, tôi đã khóc đầm đìa. Cô ấy gõ nhẹ lên bàn

tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, không hiểu vì sao một người bạn bình
thường không nói một câu lại đứng trước mặt tôi lúc này.

Cô ấy nhét băng vệ sinh vào tay tôi, giọng nói ngắn gọn nhưng chắc

nịch:

- Đóng băng vào.

Đối với tôi lúc ấy, cô chính là thiên thần.

Sau khi làm xong tất cả, tôi nhìn cô ấy, những lời cảm ơn đều không

nói thành lời. Tất cả mọi lời nói đều ẩn chứa trong nụ cười ấy.

Lúc ấy Quân Lương không còn là người lập dị nữa. Cô ấy không nói

gì, chỉ cởi áo khoác cho tôi buộc vào eo.

Lúc chia tay, cô ấy nói với bằng vẻ mặt có chút chê bai:

- Giặt sạch sẽ rồi trả lại mình đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.