ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 123

Tôi lặng lẽ gật đầu. Dĩ nhiên là tôi biết.

Trong câu chuyện, ba tháng sau, những người tài giỏi dâng lên một

chiếc nhẫn, trên đó có khắc: Tất cả đều sẽ biến mất.

Đúng vậy, tất cả đều sẽ biến mất.

- Sau khi mình phát hiện bố mình đang làm những chuyện ấy, mình đã

đoán trước được ngày hôm nay. Có lúc mình thật sự hy vọng là mình đang
lo bò trắng răng. Mình thật sự hy vọng khoản tiền tiết kiệm của mình vĩnh
viễn sẽ không bao giờ dùng đến.

Khi mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, tôi nhận được điện thoại của

Lương Tranh. Cậu ta tức giận gầm lên với tôi trong điện thoại:

- Tống Sơ Vi, cậu OVER rồi! Cậu trốn học ba ngày liền, cậu mà

không quay về tôi sẽ báo cáo với giáo viên!

Mặc dù tôi bị cậu ta làm cho tức đến ói máu nhưng nể mặt cậu ta nắm

“quyền sinh quyền sát”, tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu với không
khí.

- Được rồi, được rồi, ngày mai mình về! Nếu ngày mai mình mà

không về thì mình là con gái cậu!

Thật không ngờ, anh chàng mọt sách này lại đáp lại tôi một câu:

- Mình không muốn có một cô con gái không có ý chí vươn lên như

cậu đâu!

Tắt máy, tiếng gầm rú của tôi như vang đến tận trời xanh!

Lúc quay về ký túc, Đường Nguyên Nguyên đang trang điểm. Nhìn

thấy vẻ mặt tiều tụy của Quân Lương, cô ta nói không hề suy nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.