ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 127

Có lẽ vì bao nhiêu năm nay chưa bao giờ thấy một Tô Quân Lương

tiêu cực như thế, nên rất lâu sau khi cô ấy nói xong câu ấy, một người bình
thường vốn được coi là nhanh mồm nhanh miệng như tôi không biết phải
phản bác lại thế nào.

Chúng tôi đứng bên hồ nước trong trường, nhìn các bạn phấn khích

lao ra khỏi ký túc đánh trận tuyết. Thậm chí có bạn nam đi dép chạy ra
ngoài. Rất nhiều người cầm máy ảnh chụp ảnh cậu ta.

Tôi và Quân Lương nhìn nhau cười. Hãy nhìn đi, thật ra trên đời vẫn

còn rất nhiều người và nhiều chuyện thú vị. Nhớ lại một thời chúng tôi
cũng từng như thế, tôi không khỏi thương cảm:

- Haizzz, chúng mình thật sự đã lớn rồi.

Quân Lương gật đầu:

- Đúng vậy, đến Tết là có thể thịt được rồi.

Lâm Mộ Sắc cũng là một người rất thú vị. Trước khi quen cô ấy, tôi

thật sự không ngờ rằng thì ra con gái cũng có thể thô tục như thế nhưng lại
không đáng ghét, khiến người ta cảm thấy cô ấy thẳng thắng, đáng yêu.

Vì có cảm tình như vậy nên khi cô ấy gọi điện thoại nói đang cảm thấy

rất chán, bảo tôi đi mua quần áo cùng cô ấy, tôi vui vẻ nhận lời ngay.

Vì là ngày cuối tuần nên rất nhiều người xếp hàng trước cửa phòng

thay đồ. Lâm Mộ Sắc hãnh diện nói với nhân viên bán hàng:

- Cái này, cái này, cái này, cho tôi số nhỏ nhất.

Tôi ngạc nhiên đến nỗi không nói được lời nào. Người ngoài hành tinh

ơi, khi nào các người mới đến bắt những người trái đất thân hình đẹp này
đi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.