Bố mất, không chỉ có nghĩa là mất đi người thân, đồng thời cũng mất
đi nguồn kinh tế quan trọng nhất trong nhà.
Nửa đêm, Viên Tổ Vực nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ của mẹ
qua khe cửa. Anh vốn định gõ cửa, nhưng vừa lại gần đã nghe thấy tiếng
khóc như đang cố gắng kìm nén.
Bạn đã nghe thấy tiếng khóc ấy chưa? Cảm giác ấy… giống như nhốt
một chú chim bồ câu vào trong chiếc hòm, sau đó đậy nắp lại, tiếng vỗ
cánh dần dần biến thành sự tĩnh lặng.
Viên Tổ Vực nắm chặt tay, một chàng trai vốn cứng rắn, mạnh mẽ là
thế, vậy mà khi đưa tay sờ lên mặt mình, trong bóng tối, chỉ thấy ướt nhòa.
Nhưng ngày thứ hai thức dậy, mẹ vẫn chuẩn bị bữa sáng nóng hổi với
quẩy mua bên đường, món cháo mẹ nấu. Nhìn mọi thứ trước mắt, những lời
nói đã đến miệng rồi lại trôi xuống.
Bắt đầu từ hôm ấy, Viên Tổ Vực như biến thành một người khác.
Trước đây anh không phải suy nghĩ gì cũng có thể đạt được thành tích
tốt nhưng từ sau hôm ấy, sự chăm chỉ của anh khiến giáo viên cũng phải
kinh ngạc.
Nhiều năm sau khi nhắc đến quãng thời gian ấy, Viên Tổ Vực nói:
- Giống như những tú tài cử nhân thời cổ đại, ngoài ý nghĩ phải vượt
trội hẳn, trong đầu không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Rất nhiều bạn nam cùng trang lứa vẫn còn đắm chìm trong truyện
tranh, võ hiệp, bóng rổ, thậm chí tò mò với bạn khác giới và bất an với sự
biến đổi tâm sinh lý nhưng chỉ mình anh là không như vậy. Thế giới của
anh chỉ có sách vở và học tập.