ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 179

- Quân Lương, hãy giữ gìn sức khỏe.

Đúng vào khoảnh khắc cậu quay người kéo cửa xe, một đôi tay ôm lấy

cậu từ phía sau. Đỗ Tầm đứng im không dám nhúc nhích, sợ rằng sẽ đánh
thức điều gì đó.

Cứ đứng lặng lẽ như thế rất lâu, rất lâu, dường như tất cả tuổi xuân

đều luồn qua kẽ tay, trôi đi từng chút, từng chút một. Quân Lương gục mặt
vào lưng cậu, nức nở rất lâu.

- Đỗ Tầm, em đã mất bố mẹ rồi, em không muốn lại mất anh.

Cùng lúc ấy, sau một ngày lặn lội đường xa, vừa bước ra từ nhà tắm

của khách sạn. Cố Từ Viễn mới nhớ điện thoại của mình hết pin. Anh chửi
thề rồi luống cuống lấy sạc pin trong túi. Nhưng điều khiến anh không còn
gì để nói là anh… chỉ mang sạc pin đa năng.

Chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể tháo pin ra để sạc, sạc đầy rồi gọi

điện thông báo tình hình.

Trong thời gian sạc pin, anh cóp ảnh trong máy ảnh vào máy tính,

chọn lọc từng bức từng bức một, vừa chọn vừa lẩm nhẩm:

- Chụp một trăm bức ảnh cùng một cảnh, kiểu gì cũng chọn được một

bức đẹp nhất… Nhưng như thế này thì không chuyên nghiệp lắm! Nhiếp
ảnh gia chuyên nghiệp nên chọn góc chuẩn, cho dù chỉ chụp ba bức ảnh thì
cũng có thể chọn được một bức kiệt xuất…

Sau khi lên QQ bằng mạng wifi, Cố Từ Viễn cảm thấy rất lạ vì Tống

Sơ Vi không online, Đỗ Tầm không online, Quân Lương không online,
Trần Chỉ Tình cũng không… Lẽ nào bốn người hẹn nhau đi đánh mạt
chược?

Đang bực tức thì có người gõ cửa phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.