ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 181

Lúc xuống taxi, tôi không để ý xe của Đỗ Tầm phóng vọt qua sau lưng

tôi. Khuôn mặt của Đỗ Tầm và Quân Lương đều có vẻ đau buồn.

Còn Trần Chỉ Tình thì vẫn ngốc nghếch ngồi đó đợi một người. Cô hy

vọng anh sẽ quay đầu lại. Nhưng cô không biết rằng người đó đã đi quá xa
quá xa, không hề có ý định quay đầu…

Tôi vẫy tay với Viên Tổ Vực:

- Bye bye!

Anh mỉm cười nói với tôi:

- Lần sau đừng mạo nhận là bạn gái cũ của anh. Nếu có cảm tình với

anh thì làm bạn gái hiện tại của anh là được rồi.

- Hứ, anh nghĩ hay quá đấy. Em làm bạn gái của anh, vậy thì Cố Từ

Viễn phải làm thế nào?

Nhắc đến Cố Từ Viễn tôi mới nhớ, anh chàng xấu xa này cả ngày

không thèm gọi cho tôi. Hứ, có biết chữ “chết” viết thế nào không?

Thôi được, tôi gọi điện cho anh cũng thế mà thôi.

Tôi vừa đi lên cầu thang vừa gọi điện cho anh. Tôi có chết cũng không

ngờ rằng đầu dây bên kia không phải là giọng nói quen thuộc của người
yêu mình mà là giọng nói lạnh lùng:

- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.