ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 180

Nhất định là kẻ đãng trí nào đó quên mang đầu đọc thẻ chạy sang

mượn. Cố Từ Viễn không nhòm qua cửa mà mở cửa luôn.

Bên ngoài là một khuôn mặt xinh đẹp, khi cười có một sức hút không

thể diễn tả được.

Lâm Mộ Sắc vỗ vào khuôn mặt đông cứng của Cố Từ Viễn:

- Anh yêu, khách sạn này hết chỗ rồi, hãy cho em ở đây một đêm. -

Nói rồi cô ta đẩy Cố Từ Viễn ra rồi xông thẳng vào.

Bước ra khỏi cửa hàng McDonald, tôi và Viên Tổ Vực cùng nói một

câu: “Đi dạo”, rồi cả hai cùng cười.

Tối nay có gió, chúng tôi sánh vai đi trên con đường tĩnh mịch, chân

giẫm lên những chiếc lá rụng dưới đường phát ra âm thanh khe khẽ. Bỗng
nhiên tôi nhớ tới một câu hát: “Còn nhớ khuôn mặt vàng dưới ánh đèn”.

Đúng vậy, đèn đường chiếu vào khiến mặt chúng ta biến thành màu

vàng.

Tối hôm ấy, Viên Tổ Vực như biến thành một người khác, không còn

vẻ thô bạo và quái gở của mọi ngày. Anh vỗ đầu tôi nói:

- Không có xe bus rồi, bắt taxi đưa em về nhé.

Tôi vội xua tay:

- Không cần anh tiễn, em tự về cũng được.

Nhưng cho dù tôi từ chối như thế nào, thái độ của anh vẫn hết sức kiên

quyết. Kể ra thì tôi cũng thật may mắn, những chàng trai tôi quen đều rất
phong độ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.